Ta cắn môi, ánh mắt thoáng hiện vẻ thương hại:
“Không biết là hết lòng hay là muốn m.ó.c t.i.m móc phổi của điện hạ đây.
“Nghe nói, để thoát tội, Hầu phủ Trường Ninh đã tranh thủ lúc điện hạ hôn mê để ngấm ngầm kết nối với Tam hoàng tử.”
Ta giả vờ ấp úng, rồi ngập ngừng:
“Người ta... người ta còn nói...”
“Ngươi nói đi!”
Ánh mắt Chu Từ bỗng chốc đỏ ngầu, gằn giọng quát.
Ta chậm rãi hít một hơi, giọng điệu tiếc nuối:
“Có người nói... chính mắt trông thấy điện hạ ôm chặt Tam tiểu thư Thẩm gia, còn ép nàng ta hôn mình.
“Nàng ta vừa xấu hổ vừa tức giận, nên mới giận dữ đẩy điện hạ rơi xuống sông.”
Ta cúi đầu thở dài, giọng châm biếm:
“Nói thật, điện hạ cũng thật là... sao lại si mê một nữ nhân đến mức khiến thiên hạ ai ai cũng biết, để rồi thành trò cười cho kẻ khác?”
Những lời đồn đại này, tất nhiên là ta đã tốn bạc để mua mà có.
Mất mặt là Chu Từ.
Nhưng nổi giận lại là Hoàng hậu – người đã ra mặt dạy dỗ ta.
Chúng sinh thiên hạ chỉ biết thương xót ta, Vu Thư, vì lấy nhầm chồng.
Ta có gì mà không vui cho được?
“Điều đáng sợ nhất chính là Quý phi nương nương đã nhân cơ hội này, lôi kéo không ít triều thần, lại còn để Tam hoàng tử cầm bản đồ kho báu tiền triều đến dâng trước mặt Hoàng thượng.
“Tam hoàng tử thậm chí còn chủ động tìm kiếm chứng cứ để minh oan cho Hầu tước Trường Ninh, nhờ thế càng chiếm được lòng tin của bá quan văn võ.”
Ta vừa dứt lời, thân thể Chu Từ khẽ run lên.
Hắn từng tín nhiệm Hầu tước Trường Ninh như bậc tôn sư, là minh hữu tâm phúc.
Chính vì thế, hắn mới không chút giấu giếm mà kể về bản đồ kho báu tiền triều cho Hầu tước nghe.
Nhưng ai ngờ đâu, lão ta lại coi bản đồ đó như bùa hộ mệnh để dâng lên cho kẻ mà Chu Từ căm ghét nhất – Tam hoàng tử.
Bị người tín cẩn phản bội.
Bị kẻ yêu thương ruồng rẫy.
Bị thiên hạ đem ra làm trò cười.
Ba tầng đả kích ấy khiến Chu Từ nghiến răng nghiến lợi, cơn phẫn nộ dâng lên đến đỉnh điểm.
Ánh mắt hắn dán chặt vào ta, nhưng thứ hắn thấy chỉ là sự thương hại và đồng cảm không chút che giấu.
Chính giây phút ấy, hắn không chịu đựng nổi nữa, ngã phịch xuống giường, phun ra một ngụm m.á.u tươi.
Ta không chần chừ, lập tức giáng nhát d.a.o cuối cùng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
“Những kẻ đó quá đáng hận, nên... thần thiếp đã thay điện hạ g.i.ế.c sạch bọn chúng rồi!”
“Cái gì?”
Chu Từ kinh hoàng, nỗi đau và tức giận xé nát tâm can, khiến hắn ngã quỵ hoàn toàn.
Ta thật sự muốn nhân cơ hội này mà c.ắ.t c.ổ hắn, giống như đã từng g.i.ế.c Thẩm Ngưng.
Nhưng không thể.
Giờ đây ta đã bước chân vào Đông cung, vận mệnh của ta và hắn đã buộc chặt trên cùng một sợi dây.
Chỉ có thể mượn ngọn gió từ vị thế chính thất của hắn để một bước lên mây, tung cánh mà bay lên chín tầng trời.
10
Chu Từ hôn mê suốt một đêm.
Khi hắn tỉnh lại, định trút giận lên ta, thì ta đã sớm mời Hoàng hậu đến.
Hai người họ bí mật trò chuyện suốt cả buổi sáng.
Lúc rời đi, Hoàng hậu nương nương còn ân cần dặn dò ta:
“Thái tử hiểu cho con, biết con một lòng vì nó, sẽ không trách phạt đâu. Đừng quá lo lắng.”
Ta giả vờ sợ hãi đến mức mặt mày tái nhợt, nhưng trong lòng lại thầm bĩu môi đầy khinh miệt.
Chu Từ nhẫn nhịn chẳng qua cũng chỉ để lợi dụng thế lực nhà họ Vu của ta, nhằm mưu đồ giang sơn của hắn.
Kẻ như hắn, thù dai khắc cốt, tuyệt đối không dễ dàng tha thứ cho ta.
Mà ta và hắn vốn đã là thế bất lưỡng lập.
Ta không cần sự tha thứ của hắn.
Lần nữa gặp lại Chu Từ, hắn đã học theo kiếp trước, giấu kín hận ý sau đáy mắt, thậm chí còn gượng gạo cầm tay ta:
“Việc này không thể trách nàng được.
“Do ta khi đó bị ma quỷ che mắt, nên mới bỏ quên thanh danh Đông cung.
“Thư nhi vì ta và Đông cung mà hao tâm tổn sức, đó là phúc phần của ta và cả Đông cung.”
Ta mỉm cười không đáp, chỉ cầm bát thuốc lên, nhẹ nhàng thổi nguội, rồi kề vào môi hắn:
“Điện hạ khỏe, Đông cung yên, thì Thư nhi mới được bình yên.”
Ta cố tình nhắc nhở hắn rằng, giờ đây ta, hắn và Đông cung đã là một thể thống nhất.
Dù hắn có hận ta đến đâu, cũng phải vì sự nghiệp và tương lai của chính mình mà nhẫn nhịn.
Chu Từ siết chặt bàn tay ta, lông mày giật nhẹ một cái:
“Những gì nàng làm cho ta đã đủ nhiều rồi.
“Nhưng lúc này đã vội chọn Trắc phi và thiếp thất cho ta, có phải hơi quá gấp gáp không?”
Thì ra, Hoàng hậu đã báo chuyện ta xin chọn thêm nữ nhân cho Đông cung.