Yến Tiệc Đông Cung

Chương 9



Chỉ thấy Chu Từ ôm chặt một nữ tử toàn thân đẫm máu, bước chân vội vã, gương mặt tràn ngập lo âu:

 

“Mau truyền Thái y!

 

“Nhất định phải cứu nàng ấy!”

 

Khi hắn bế nữ nhân kia lướt ngang qua ta, nàng ta khẽ nhướng mày, nở một nụ cười đầy ẩn ý.

 

Khoảnh khắc ấy, lòng ta chợt trùng xuống.

 

Một luồng lạnh lẽo từ n.g.ự.c dâng lên, len lỏi đến tận tứ chi.

 

Ta cắn răng, trầm giọng hỏi:

 

“Người này là ai? Vì sao lại liều c.h.ế.t đỡ kiếm cho điện hạ?”

 

Lời đáp của hộ vệ khiến ta c.h.ế.t lặng:

 

“Thuộc hạ đã tra rõ.

 

“Nàng ta vốn là một nữ tử giặt thuê ở phía nam thành.

 

“Nhưng mấy ngày trước, nàng ta không may ngã xuống sông, sau đó lâm trọng bệnh. Khi tỉnh lại, bỗng nhiên sinh ra nỗi sợ nước.

 

“Vì vậy, nàng chuyển đến khu chợ phía đông, ngay trên con đường mà điện hạ thường đi qua, rồi bày một quầy bánh nướng.

 

“Hôm nay, khi sự việc đột ngột xảy ra, thuộc hạ còn chưa kịp đối phó với những thích khách từ tám phía vây đến, thì nàng ta đã không chút do dự, lao thẳng lên che chắn cho điện hạ.”

 

Ngã xuống sông, tỉnh dậy bỗng nhiên thay đổi tính nết.

 

Cảnh tượng ấy, sao mà quen thuộc đến vậy?

 

Giống hệt như Thẩm Ngưng.

 

Đều là sau khi rơi xuống nước mà trở nên khác lạ, đột nhiên xuất hiện những suy nghĩ quái lạ, hành động khác người, lại thường xuyên lập công trong những tình huống bất ngờ.

 

Cuối cùng, những kẻ ấy sẽ trở thành viên minh châu rực rỡ trong cái xã hội vốn cũ kỹ, cổ hủ này.

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Thì ra, nữ nhân xuyên không có thể hết lần này đến lần khác xuất hiện, không ngừng trở về.

 

Ta bỗng nhiên cảm giác như có địch thủ lớn đang kề sát bên mình.

 

Toàn thân lạnh toát, tim nhói buốt như có ai cầm d.a.o cắt ngang.

 

15

 

Nữ tử tên A Phù kia còn chưa tỉnh lại, thì Chu Từ đã bị triệu vào cung.

 

Hoàng thượng vừa gặp thích khách tại trường săn, may nhờ Tam hoàng tử liều mình cản tên, nên bình an vô sự.

 

Nhưng Tam hoàng tử lại trúng tên trọng thương, đến giờ vẫn hôn mê bất tỉnh.

 

Theo lời khai của thích khách bị bắt, thì toàn bộ sự việc đều do Ngũ hoàng tử sai khiến.

 

Bao gồm cả lần Thái tử gặp thích khách trước đó, cũng là một tay hắn sắp đặt.

 

Tin này vừa truyền ra, cả triều đình chấn động.

 

Ngũ hoàng tử – kẻ luôn mang vẻ mặt âm trầm khó lường – bị tống vào thiên lao, từ đây không còn thấy ánh mặt trời.

 

Ngay trong đêm, triều đình còn cho người đến lục soát phủ đệ của hắn.

 

Quả nhiên, tìm thấy một lượng lớn binh khí được giấu kín.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/yen-tiec-dong-cung/9.html.]

 

Mà kỳ lạ thay, cách bày bố những binh khí ấy, chiêu nào thức nào cũng như nhằm thẳng vào sinh mệnh của Ngũ hoàng tử.

 

Chu Từ nghe xong, bật cười nhạt:

 

“Tam hoàng đệ quả thật chưa hiểu đạo lý 'lửa cháy thêm dầu'.

 

“Ngũ hoàng đệ vừa ngã, kẻ nổi bật như hắn tất sẽ trở thành cái gai trong mắt phụ hoàng.”

 

Hắn híp mắt, ngón tay gõ nhè nhẹ lên tay vịn ghế:

 

“Thiên hạ cứ nói làm Thái tử thật khó.

 

“Nhưng khó không phải bởi chức vị ấy, mà là do các hoàng tử cứ muốn tranh đoạt lẫn nhau.”

 

Thở dài một tiếng, hắn chợt siết chặt lấy tay ta:

 

“Thư nhi, mưu kế của nàng quả là không tệ.

 

“Chỉ tiếc là lần này không nhằm trúng ta, lại khiến A Phù vô tội bị vạ lây.”

 

Hắn dừng lại, ánh mắt trầm xuống:

 

“Nàng ta dù sao cũng là người có ơn với ta.

 

“Đừng làm khó nàng ấy. Lòng ta đã trao cho nàng, nàng chỉ cần ghi nhớ điều đó là đủ.”

 

Lời vừa dứt, một gia nhân bước vào, khom người bẩm báo:

 

“Nương nương, A Phù... đã tỉnh.”

 

 

Chu Từ vội vã chạy đến viện của A Phù, thậm chí không kịp thay y phục.

 

Cũng may hắn chạy nhanh, nếu không ta đã chẳng nhịn được mà cười nhạo một trận.

 

So với sự kiêu căng, rực rỡ của Thẩm Ngưng, nữ tử này lại có vẻ rụt rè, e thẹn.

 

Nàng ta co người trong chăn, đôi mắt đen láy đầy vẻ hoảng sợ.

 

Chỉ đến khi Chu Từ dịu giọng hỏi nàng muốn được ban thưởng gì, đôi mắt ấy mới bất ngờ sáng lên.

 

Nàng ta ngẩng mặt, ngây thơ hỏi:

 

“Điện hạ nói thật sao?

 

“Nếu... nếu thần nữ xin một cửa tiệm bánh, có phải là quá tham lam không ạ?”

 

Vẻ ngây dại ấy khiến Chu Từ bật cười ha hả, vui sướng đến quên cả trời đất:

 

“Muốn bao nhiêu tiệm, ta cũng ban cho nàng.

 

“Nàng không biết rằng, nàng chính là phúc tinh của ta sao?”

 

Ba người phía sau ta đồng loạt hít vào một hơi lạnh.

 

Rõ ràng là mưu kế chúng ta hao tâm tổn trí bày ra.

 

Thế nhưng giờ đây, công lao lại được gán cho nữ nhân tên A Phù kia.

 

Người ta đâu biết rằng, để đưa số binh khí từ Tây Sơn vào mật thất của Ngũ hoàng tử, phụ thân và huynh trưởng ta đã phải vắt óc tính toán, hao tốn biết bao công sức.

 

Thậm chí, màn ám sát “không tổn thương đến xương cốt” này cũng đã diễn tập hàng trăm, hàng nghìn lần.