Yến Tiệc Đông Cung

Chương 10



Chu Từ không phải kẻ ngu ngốc.

 

Chỉ là hắn chẳng thể hồi đáp được ân tình quá lớn ấy, nên đành nhắm mắt làm ngơ.

 

Tay ta vô thức siết chặt.

 

Ngay lúc ấy, A Phù lại nở nụ cười ngây ngô, giọng nói như chim sẻ hồn nhiên cất lên:

 

“Điện hạ, vậy... thần nữ có thể về nhà được không ạ?”

 

Chu Từ khựng lại, nụ cười cứng đờ trên môi:

 

“Ở đây không tốt sao?”

 

Tiểu cô nương mím môi, nhẹ lắc đầu, vẻ mặt đầy lo lắng:

 

“Thần nữ... có nhà của mình.

 

“Đương nhiên phải về nhà mình thôi ạ.”

 

Nghe đến hai chữ “nhà mình”, ta chẳng buồn để tâm.

 

Nhưng Chu Từ thì khác.

 

Vừa nghe nhắc đến căn nhà lá đơn sơ tạm bợ ấy, ánh mắt hắn lập tức dâng lên nỗi xót xa không thể che giấu:

 

“Một nơi như thế, không về cũng được.

 

“Đông cung này, nàng muốn ở bao lâu cũng được.”

 

A Phù thoáng sững sờ, rồi bỗng cau mày, nét mặt rầu rĩ như mây giăng kín bầu trời.

 

Nàng ta khẽ cắn môi, ngước mắt nhìn ta, ánh mắt u sầu:

 

“Nương nương, người đang mang long thai.

 

“Sao lại dung túng một nữ tử khác ở lại trong phủ, chẳng phải sẽ khiến người đau lòng sao?”

 

Nói đoạn, nàng ta nắm lấy tay áo ta, giọng nói rụt rè:

 

“Nương nương... người có thể cho thần nữ về nhà được không?”

 

16

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Ta đương nhiên không thể để nàng ta rời đi.

 

Nàng ta còn đang sốt cao, lại là ân nhân cứu mạng của Đông cung.

 

Nếu ta đuổi nàng ta ra ngoài lúc này, chẳng phải sẽ để người đời dị nghị, đàm tiếu hay sao?

 

Vậy nên, nàng ta quang minh chính đại ở lại Đông cung.

 

Chính ta là người tự mình mở miệng giữ nàng ta lại.

 

Chu Từ thì sao?

 

Hắn đang bận rộn xoay mòng mòng trong đống công vụ lặt vặt mà Hoàng thượng cố tình giao cho.

 

Vậy mà, dù bận đến mức không chạm chân xuống đất, hắn vẫn ngày ngày hồi phủ, tìm đến viện của A Phù.

 

Đến ta và cái bụng đã nhô cao, hắn cũng chẳng buồn để tâm.

 

Trong hậu viện, các muội muội đều bất bình, căm giận mắng nhiếc nữ nhân kia là hồ ly tinh trời sinh.

 

“Chỉ là không biết viết chữ thôi, nàng ta vẽ một con rết nguệch ngoạc, thế mà điện hạ liền gác cả công vụ bận rộn để tự mình dạy viết.”

 

“Chưa từng xem hí kịch ư? Điện hạ lập tức mời cả một gánh hát tới Đông cung diễn riêng cho nàng ta xem.”

 

“Chuyện đó thì đã thấm gì! Chỉ một câu vô tình nhắc đến món ăn Giang Nam mà mẫu thân nàng ta từng làm, điện hạ liền sai người lặn lội ngàn dặm, tìm bằng được đầu bếp từ Giang Nam về.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

“Còn điều này mới tức nhất!

 

“Mỗi lần nhìn thấy bọn ta, nàng ta đều tỏ ra thương hại lắm.

 

“Cái ánh mắt ấy... như thể muốn nói: 'Chao ôi, các người thật đáng thương, không được sủng ái, chỉ biết lẻ loi trong phòng lạnh lẽo!'“

 

“Cái đồ trà xanh thối tha! Đồ tiện nhân!”

 

Nghe những lời oán giận ấy, ta không nhịn được bật cười.

 

Mà nghĩ cũng lạ, chữ “trà xanh” này, chẳng phải chính từ miệng Thẩm Ngưng mà ra hay sao?

 

Ta thở dài, giọng bình thản:

 

“Chỉ là chút ân sủng mà thôi.

 

“Nàng ta không giở trò, thì để nàng ta đắc ý một chút có sao đâu?

 

“Dù sao, các muội cũng đâu thật lòng muốn hầu hạ hắn.”

 

Các muội ấy nghe vậy liền bật cười.

 

“Phải rồi, không phải lo cố gắng ép giọng nũng nịu, cổ họng ta đã nhẹ nhõm hơn hẳn.”

 

“Không phải uốn éo khi đi lại, eo ta cũng hết đau.”

 

“Đúng thế, không phải chạy tới chạy lui lấy lòng hắn, ta đã đọc thêm được mấy cuốn sách.”

 

Vậy là, chẳng ai bận tâm tranh sủng nữa.

 

Các muội ấy chỉ ôm sách, quanh quẩn cả ngày bên ta, ríu rít bàn luận như bầy chim sẻ.

 

Cho đến khi... cả hoàng thành bỗng nhiên chấn động.

 

17

 

Ngày thứ hai sau khi Tam hoàng tử tỉnh lại, Giang Nam bỗng xảy ra thủy tai.

 

Lạ thay, trận lũ ấy lại cuốn trôi một tấm thần bi từ lòng đất trồi lên.

 

Trên bia đá, có khắc những dòng chữ kỳ bí, được dân gian suy diễn rằng đó là điềm chỉ định thiên mệnh.

 

Mà Tam hoàng tử, lại mang tên Sở Ý.

 

Tin đồn lập tức lan khắp kinh thành.

 

Người người đều xì xào bàn tán, rằng Thái tử Chu Từ đức hạnh không xứng với ngôi vị, tài năng tầm thường, chẳng phải chân mệnh hoàng tử.

 

Thật ra, ta cũng thấy bọn họ nói không sai.

 

Chỉ là... ta sẽ không đồng tình, bởi ta chính là Thái tử phi.

 

Chẳng bao lâu sau, những câu chuyện kể về những lần Chu Từ hành động nông nổi, phóng túng, bị bịa vẽ thành tranh bản rồi phát tán khắp phố phường.

 

Từng câu, từng chữ châm chọc đầy nhạo báng.

 

Chu Từ giận dữ đến mức mặt mày tái xanh.

 

Hắn oán hận chúng ta đã bày ra kế hạ nhục Tam hoàng tử, khiến bản thân hắn cũng bị cuốn vào, mất mặt không thể rửa sạch.

 

Khi ấy, hắn đóng chặt thư phòng, nổi giận đùng đùng, đập vỡ bàn ghế, cấm tiệt bất kỳ ai bén mảng đến gần.

 

Thế nhưng...

 

Duy chỉ có A Phù, tay bưng một đĩa điểm tâm và một bình rượu quế, dám nhẹ nhàng bước vào.

 

Một đêm trăng mật mặn nồng, nàng ta đã được toại nguyện.

 

Ta cứ ngỡ, nàng ta sẽ nhanh chóng chạy tới đây khoe khoang chiến tích như Thẩm Ngưng kiếp trước.

 

Nào ngờ, sáng sớm hôm sau, nàng ta lại như kiếp trước của Thẩm Ngưng – gieo mình xuống hồ.