“Được được được!” Hề quan kích động vỗ tay: “Ta biết công chúa điện hạ có trí tuệ mà, tiếp theo không cần biết điện hạ sắp xếp thế nào, hạ thần nhất định sẽ phối hợp vô điều kiện.”
Rốt cuộc mọi người đều nỗ lực vì một mục tiêu, chỉ cần Sở Vương điện hạ hoàn tục, thuận lợi kết hôn với công chúa Thiện Thiện, đến lúc đó luận công thưởng, không nói thăng mấy cấp quan, chỉ bổng lộc thôi là chắc chắn được thưởng gấp bội rồi.
Hề quan vui sướng rời đi, công chúa cũng quấn chăn quay về phòng ngủ. Xước Xước hầu hạ nàng thay quần áo, vừa vẽ mày cho nàng vừa nói: “Người tính toán thế nào bây giờ?”
Công chúa đỡ trâm hoa trên đầu: “Làm việc tùy theo hoàn cảnh.”
Làm việc tùy theo hoàn cảnh, một câu bao hàm toàn diện, Hữu Ngư ở bên cạnh nghe vậy tức khắc biết thật ra công chúa vẫn chưa nghĩ được kế gì cả.
Chẳng qua hôm qua một hồi mưa gió bão bùng như vậy, dù không tận mắt nhìn thấy, chỉ cần tưởng tượng cũng có thể đoán được tình huống dễ bén lửa dễ cháy cỡ nào. Hữu Ngư vuốt cằm cân nhắc: “Rốt cuộc Sở Vương này là quái vật gì, điện hạ tuyệt sắc như thế mà ở cùng hắn một đêm, sáng sớm vừa tỉnh dậy hắn đã đi luôn?”
Vẻ mặt công chúa đầy mệt mỏi: “Trên đời này thế mà lại có người không biết tùy cơ ứng biến như vậy, hắn nói hắn từng thề trước Phật, thề có gì đặc biệt hơn người chứ, ta cũng thường xuyên thề, nhưng cũng thường xuyên đổi ý, Bồ Tát đâu có trách tội ta.”
Xước Xước nhe răng cười: “Sao lại không trách tội, ngài bị phạt đến Thượng quốc rồi đấy thôi.”
Công chúa chống cằm thở dài: “Không ngờ thay đổi tín ngưỡng của một người lại khó thế. Thượng Kinh này còn ai địa vị cao mà si tình không? Chỉ cần không bắt ta làm tiểu tiếp, ta có thể lấy lui làm tiến.”
Hữu Ngư nói điện hạ đừng nghĩ nữa: “Tuy rằng Sở Vương ngoan cố, nhưng có một chỗ tốt, tối hôm qua hắn không thú tính lên ăn thịt điện hạ, người Hoạch như vậy quý trọng hơn vàng, đốt đèn lồng tìm còn khó thấy.”
Lời này lại không phải giả. Công chúa nghĩ giây lát, chợt vỗ bàn đứng lên nói: “Xuất phát! Đừng nói hắn còn ở Thượng Kinh, dù đã lên đường đến chùa Đạt Ma, ta cũng phải đuổi theo hắn!”
Nói đi là đi, không thể khinh thường quyết tâm của công chúa. Nàng dẫn theo Xước Xước và Hữu Ngư lên xe mà Hề quan đã chuẩn bị từ trước, xa phu biết đường, ra roi thúc ngựa chạy không quá một nén hương là đến phố Chu Tước.
Phố Chu Tước là tuyến đường chính của trung tâm kinh thành, đoạn đường đi thông vào hoàng thành. Đến nỗi tòa hòa thành kia đồ sộ cỡ nào, nói đơn giản là một khắc trước xe ngựa còn đang chạy dưới ánh mặt trời rực rỡ, khắc sau đã rơi vào bóng đêm vô tận. Nhìn lại phía sau, ánh mắt trời chiếu lên cổng thành, bóng ma đổ xuống như thác nước, cửa hoàng thành đất đá lởm chởm, chia cắt bên trong và bên ngoài như hai thế giới một sáng một tối. Người đi lại phía dưới nhỏ bé chỉ như con kiến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/yeu-dieu-nhu-nang/chuong-15.html.]
Cuối cùng xe ngựa cũng dừng lại trước cửa cung, công chúa đỡ cửa xuống xe, nàng ngửa đầu nhìn, lúc trước đứng trên lầu ở phủ Sở Vương, nàng nhìn thấy được một góc hoàng thành, lúc ấy đã cảm thấy hoa lệ đồ sộ, không ngờ khi đứng ngay trước mặt, cảm giác rộng rãi áp bách này càng đè nén hơn.
Tướng lãnh trông coi cửa cung mặc áo giáp vàng lấp lánh, hắn xách thanh đao đến, quát với giọng ồm ồm: “Cung cấm trọng địa, người không liên quan không được dừng lại.”
Vì rèm lụa bao lại toàn thân, không thể nhìn ra người dưới lớp rèm lụa là ai, tướng lãnh vốn tưởng quát một tiếng là có thể dọa người bỏ đi, nào biết một bàn tay trắng nõn xinh đẹp chợt dò ra khỏi rèm lụa, bàn tay khẽ nâng, để lộ ra khuôn mặt diễm lệ.
Gương mặt kia điên đảo chúng sinh, đẹp đến không giống vật nhân gian, nàng nhíu đôi mày thanh tú, như mang vài phần ai oán: “Tướng quân thứ lỗi, ta là công chúa Thiện, thấy thời gian không còn sớm nên đến đây đón Sở Vương điện hạ nhà ta về nhà.”
Những lời này xem như tự quen thuộc ở cảnh giới cao nhất, đơn giản rõ ràng tóm tắt quan hệ của nàng và Sở Vương một cách rành mạch rõ ràng. Dù sao cả Thiên Tuế đều biết hoàng đế Thượng quốc đưa công chúa Thiện Thiện vào phủ Sở Vương, muốn mặt mũi là không làm được việc, công chúa đã quyết định tự tổn hại 800, đơn phương xây dựng thanh thế.
Tướng lãnh coi như kiến thức rộng rãi, nhưng công chúa vừa lộ mặt, hắn lập tức sợ ngây người, mất một lúc lâu mới hoàn hồn, sau đó quỳ một gối xuống đất, chắp tay nói: “Không biết quý nhân giá lâm, mạt tướng lỗ mãng. Quý nhân tới đón Sở Vương điện hạ? Một khắc trước điện hạ đã ra cung, quý nhân đã chậm một bước rồi.”
Công chúa giật mình, “Ra cung?” Vừa nói vừa nức nở: “Chàng đã nói để ta đến đón chàng mà…”
Tướng lãnh ngây người, lụa mỏng rơi xuống, tiếng khóc thút thít kiều mị tủi thân của công chúa vang lên không ngừng.
“Quý nhân… Đừng nói vội.” Tướng lãnh lắp bắp nói: “Sở Vương điện hạ vào cung diện Thánh, nghe nói trả lại Hổ phù là cáo lui ngay. Lúc tới điện hạ không cưỡi ngựa, rời đi cũng là đi bộ, nếu quý nhân muốn đuổi theo thì vẫn còn kịp… Điện hạ đi thẳng về phía tây, chắc là đang trên đường đến cửa Kim Quang.”
Quả thực kinh thành không có gì làm chàng lưu luyến, chàng muốn về chùa Đạt Ma.
Công chúa vội vàng quay về xe, buồn bực nói: “Sao hoàng đế Thượng quốc không giữ hắn thêm hai khắc nữa, đây không phải làm khó bản công chúa sao. Nếu muốn phát triển tình cảm thì phải ở bên nhau nhiều, người cũng chạy rồi, ta còn làm Sở Vương phi cái trứng chim.”
Ngân hà lấp lánh
Bình thường công chúa hết sức ưu nhã, một khi bị ép nóng nảy là lập tức nói chuyện không được xuôi tai ngay.