Yểu Điệu Như Nàng

Chương 16



Một hòa thượng tâm như đá tảng, rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể kéo về hồng trần? Tối hôm qua nàng cởi cả xiêm y rồi, người ta cũng lười nhìn dù chỉ một cái, e rằng ngay từ đầu Thượng quốc đã nghĩ sai rồi, nên tìm nam mới đúng. Hơn nữa hành động hạ dược còn làm Tiêu Tùy cảnh giác, dứt khoát ném Hổ phù lại rồi đi luôn, sau này muốn lại lừa hắn nữa, chẳng phải càng khó khăn sao?

“Làm sao bây giờ? Chúng ta đi theo ạ?” Hữu Ngư nóng lòng muốn thử.

Xước Xước mặt đầy đau khổ: “Không chuẩn bị xiêm y tắm rửa và lộ phí, núi cao sông dài, đi xin cơm để lấp đầy bụng sao?”

Không thể đánh mà không có chuẩn bị trước, công chúa cắn môi suy nghĩ, nàng nói với Hữu Ngư: “Ngươi đến đánh xe, để xa phu trở về báo tin cho Hề quan. Ở phía tây cách Thượng Kinh hai mươi dặm có trạm dịch Lâm Tuyền, Sở Vương nhất định sẽ dừng chân ở đó… Chúng ta tới trước hắn một bước, bố trí bẫy rập chờ hắn nhảy vào. Không quan tâm nhiều ít, làm hắn phạm vào mấy giới luật, đến lúc đó trên tay chúng ta đã có đầu đề câu chuyện, dễ dàng nói điều kiện với hắn.”

Xước Xước và Hữu Ngư nghe xong, cả hai âm thầm tán thưởng công chúa. Hữu Ngư nói: “Lúc chúng ta tới không nhìn thấy trạm dịch Lâm Tuyền mà, sao điện hạ lại biết được?”

“Biết người biết ta mới có thể bách chiến bách thắng…” Công chúa liếc nhìn nàng ta một cái: “Hề quan nói.

Cho nên có thể thu hồi vỗ tay khen ngợi vừa rồi không? Xước Xước và Hữu Ngư trao đổi ánh mắt, bất đắc dĩ nhún vai.

Cũng may công chúa ngoài am hiểu lý luận suông ra còn rất có ý tưởng, tăng nhân đi xa không dùng xe ngựa, lấy bước chân đo đạc non sông là một việc tu hành. Nếu dựa theo tốc độ cùng hành trình, các nàng đi xe ngựa có thể đến trước trạm Lâm Tuyền ít nhất một ngày, một ngày cũng đủ sắp xếp. Ý của công chúa là muốn Sở Vương được thể nghiệm phồn hoa nhân gian một lần nữa, đương nhiên là không có ý tốt, Phật môn ngoài sát sinh và tà dâm là tối kỵ thì còn phải thanh tịnh, không uống rượu, không xem ca vũ.

Hề quan làm việc xác thật đáng giá thưởng thức, xa phu mang yêu cầu của công chúa về, Hề quan chấp hành không chút cẩu thả. Đến khi đoàn người công chúa đuổi đến trạm Lâm Tuyền, thương lữ nghỉ chân ở đó đều bị tiễn đi, giá đựng ở giữa đại đường thay bằng đài cao, trên đài cao có phủ thảm nhung mạ vàng.

Xước Xước nâng khay đưa đến trước mặt công chúa, bên trên là một thân váy khiêu vũ, một bộ chuỗi ngọc.

Cô chúa hỏi: “Nhạc sư đã vào chỗ cả chưa?”

Hữu Ngư nói đã vào, sau đó chần chờ đánh giá công chúa: “Đã bao lâu rồi ngài chưa múa? Lưng có chịu được không?”

Đối với khiêu vũ, công chúa tuyệt đối không chấp nhận nói không được, nàng tứ chi mềm mại trời sinh, người khác khổ luyện tách chân, nàng tùy tiện đá một cái là có thể đá lên đỉnh đầu.

Loại thiện phú này, không phục không được, ngoài ăn nhậu chơi bời, cái công chúa lành nghề nhất chính là khiêu vũ. Người Thiện Thiện có tiếng giỏi ca múa, tuy rằng nàng luôn là người ngồi trên bảo tọa xem ca múa, dần dà xem nhiều, có thể múa tốt hơn cả một vài nhạc kỹ.

Múa một mình không đủ thanh thế, ba người cùng thay váy áo. Xước Xước và Hữu Ngư là cho đủ số lượng, nhưng búi tóc linh xà cũng rất ra hình ra dáng.

Trang phục của công chúa tương đối phức tạp, nàng đi ra cuối cùng, lập tức diễm quang b.ắ.n ra bốn phía. Nàng ôm ấp tỳ bà, váy đỏ như lửa, đôi mắt xinh đẹp lộ ra dưới lớp mặt nạ tơ vàng, áo choàng lụa tung bay. Nàng đi chân trần, bước đi hết sức triền miên, nếu không phải quen biết nàng đã lâu, thật sẽ nghĩ lầm nàng là phi thiên rơi xuống phàm trần.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/yeu-dieu-nhu-nang/chuong-16.html.]

Nhìn sắc trời, mặt trời sắp sửa xuống núi, theo tin tức thám tử truyền tới, Sở Vương đã đi đến bờ sông phía trước, đúng là hoàn cảnh xấu hổ trước không có thôn sau không có tiệm, chỉ có thể tìm dịch trạm nghỉ qua đêm.

Công chúa khẩn trương cắn chặt răng: “Được, rốt cuộc tới…”

Lúc trước chịu thiệt, dễ dàng để chàng rời đi, xong việc càng nghĩ càng hối hận, tự trách mình phát huy không tốt. Bây giờ lại đến nữa, nàng nhất định phải nắm chắc thời cơ đánh hòa một ván.

Công chúa ra hiệu cho hai người hầu đứng ở cửa lớn, chỉ cần Sở Vương tiến vào, lập tức đóng cửa lại, đảm bảo chàng có vào mà không có ra. Đến khi đã bố trí xong xuôi, công chúa đắc ý chống nạnh cười, xuất gia làm hòa thượng chính là có bất lợi này, bị người tính kế cũng không thể giận, càng không thể nhấc đao c.h.é.m xuống như trước, c.h.é.m là phá giới, Phật môn không chấp nhận để tử cầm đao.

Người được phái đi điều tra đã trở lại, hắn cao giọng nói “Báo, Sở Vương điện hạ đã đến Hổ Khiêu Môn, cách nơi này hai dặm.”

Cô chúa nói được, chà xát tay nói: “Tiếp tục theo dõi.”

Không bao lâu, lại có người bước vào nói Sở Vương điện hạ đã đến quan đạo, đang đi thẳng về phía trạm dịch.

Ngân hà lấp lánh

Công chúa quả thật không kìm nén được hưng phấn trong lòng, nàng vội ghé vào cửa sổ nhìn, đến, đến… Mặt trời ngả về tây, ánh mặt trời chiếu xuống, tăng lữ bạch y kia như đạp sáng mà đến, ánh nắng nhiễm vàng vạt áo chàng. Chín vòng sắt trên tích trượng kêu đinh đang, nghe nói âm thanh này dùng để đuổi tà ám và rắn chuột.

Công chúa liếc nhìn Xước Xước một cái: “Tăng nhân này tối hôm đó…”

“Chính là Sở Vương điện hạ.” Xước Xước nói với giọng chắc chắn: “Đúng là duyên phận!”

Công chúa bỗng nhiên cảm thấy áy náy, thì ra người ta thật sự đã cứu nàng, nhưng nàng lại làm Động Bàn Tơ, chờ chàng chui vào lưới.

Tiếng vòng sắt lay động ngày càng gần, công chúa nhìn thấy rõ khuôn mặt chàng qua khe hở, tĩnh mịch, ôn hòa, từ bi. Nếu không phải chí hướng của chàng quyết định vận mệnh của nàng, tự đáy lòng công chúa cảm thấy chàng rất thích hợp theo con đường này. Bởi vì rất ít người có thể rèn luyện ra khí chất phiêu nhiên xuất trần, có lẽ chàng thật sự buông bỏ mới có dáng vẻ sạch sẽ, Phật pháp vô biên như vậy.

Hay là thôi bỏ đi, phá hư tu hành của người ta thật quá thiếu đạo đức, công chúa bỗng nhiên do dự. Không biết vì sao, nhìn dáng vẻ bạch y của chàng, làm nàng cảm thấy thân thiết lạ thường. Cẩn thận nghĩ lại, khả năng thành Hu Nê cũng là màu trắng, thấy chàng, khiến nàng nhớ tới quê nhà.

Công chúa lắc đầu xoa tan do dự, tích trượng chín vòng bị lắc qua lại, lúc này không còn là tiếng va chạm nho nhỏ mà là một chuỗi “đinh đang” dài.

“Hửm?” Công chúa nhìn lại, phát hiện chàng dừng chân ở trước cửa tre, chỉ lay động tích trượng trong tay chứ không bước vào. Công chúa kinh ngạc: “Chàng ấy làm gì vậy? Sao không đi vào?”