Chàng ngồi xếp bằng, vị trí của bánh bột ngô có hơi xấu hổ, bởi vậy chàng chỉ phải mở mắt ra, dịch tay nải sang một bên, chắp tay cúi đầu nói: “Đa tạ thí chủ.”
Công chúa nhe răng cười, dịu dàng nói: “Đừng gọi thí chủ, gọi ta Yên Vũ đi. Yên Vũ là nhũ danh của ta, sau khi rời khỏi Thiện Thiện thì không có ai gọi ta như vậy nữa. Ta và đại sư không phải người xa lạ, sớm muộn gì cũng là người một nhà, đại sư gọi ta như vậy sẽ có vẻ thân mật hơn.”
Ánh lửa ấm áp, đôi mắt công chúa sáng rực, trên người nàng có khí chất đối lập đặc biệt, tỷ như khuôn mặt yêu diễm lõi đời, hành vi cử chỉ lại ngây thơ hồn nhiên.
Đại sư Thích Tâm dù bất đắc dĩ cũng không ngước mặt nhìn nàng, tứ đại giai không không thu nàng được. Chàng vẫn tao nhã lễ phép hành lễ với nàng như trước: “Thí chủ bố thí, bần tăng vô cùng cảm kích, nhưng sắc trời đã tối, vùng hoang vu dã ngoại nhiều côn trùng rắn rết, mời thí chủ trở về đi thôi.”
Công chúa đụng phải cái đinh mềm cũng không nhụt chí, nàng ngồi xổm xuống trước mặt chàng: “Đại sư, trong Phật môn của ngài có quy định không thể từ chối chỉ vì bố thí ít hay không?”
Ngân hà lấp lánh
Trước khi đến gặp đại sư, nàng đã tháo vòng sa ba xuống, dốc hết sức tản hơi thở người Sôn mê người ra, hoàn toàn không quan tâm cảm nhận của người khác.
Thích Tâm ôn hòa lại xa cách: “Bố thí đều là người hiền, người thích kết thiện duyên, không có phân chia dày mỏng đắt rẻ sang hèn.”
“Vậy là tốt rồi.” Công chúa vui mừng nói: “Đại sư, ta bố thí một đoạn múa phi thiên, ngài không thể cô phụ thịnh tình của tín nữ, không xem chính là trái với quy định Phật môn.”
Nàng là có mục đích càn quấy, cũng không biết rốt cuộc nàng lấy đâu ra tinh lực, nơi này bày ra tư thế dáng người quyến rũ, nơi kia thổi một khúc nhạc du dương bay bổng, còn đánh lên trống Hạt dùng tráng.
Công chúa vội đặt hồ lồ xuống trước mặt chàng: “Ta còn mang theo nước, nước này tinh khiết, ngài uống cái này.” Sau đó nàng giơ tay, nửa cánh tay cùng eo liễu dưới váy lụa lưu tiên lộ ra. Phi thiên vũ trang nghiêm huyền diệu lại linh động, vòng eo đong đưa đều mang sóng thu xuân sắc…
Kết quả chàng hoàn toàn không d.a.o động, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim đi tụng kinh.
Công chúa cực kỳ không vui: “Đại sư, ta nhảy không tốt sao?”
Thích Tâm rũ mắt nói: “Người xuất gia không xem vũ nhạc, thí chủ thứ lỗi.”
“Khiêu vũ không coi là bố thì à? Ta trợ hứng cho đại sư, rõ ràng rất có thành ý.” Công chúa buồn bực nói: “Vừa rồi ngài nói bố thí chẳng phân biệt dày mỏng đắt rẻ sang hèn… Ha, ngài là người xuất gia mà lại dám nói dối?”
Vốn là một đêm thanh tịnh, giờ bị nàng làm loạn đến gà bay chó sủa, Thích Tâm thở dài một hơi: “Nên nói bần tăng đã nói nói với thí chủ rồi, ta và thí chủ không có khả năng đi cùng nhau, hà tất đau khổ dây dưa.”
Công chúa nghe chàng nói xong cũng không nôn nóng, vẫn thản nhiên nhảy múa như trước, váy lụa trên cánh tay bị gió thổi về phía chàng, như rắn nước linh hoạt cọ qua bên chàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/yeu-dieu-nhu-nang/chuong-18.html.]
“Nếu không phải ngài, ta đã không bị bắt đi sang Thiên Tuế, chuyện này dù là ngài không biết thì tất cả cũng vì ngài mà nên, ngài không thoát được quan hệ.” Dưới ánh lửa bập bùng, khuôn mặt công chúa càng thêm mê người, giọng nói nàng thật nhẹ, như uy hiếp, lại như dụ dỗ: “Bản công chúa phí lớn sức lực như vậy cũng không dễ dàng, nếu cuối cùng bị đưa cho người Hoạch khác làm đồ ăn, đại sư niệm kinh mười đời cũng không chuộc được tội nghiệt này. Vẫn nên hoàn tục đi, làm Sở Vương cho tốt, hoặc là ngài hoàn tục rồi cưới ta trước, sau đó lại xuất gia, đây cũng là một việc công đức, ngài thấy sao?”
Thích Tâm thong thả vân vê hạt bồ đề, đại khái cảm thấy nàng yêu cầu như vậy với một người hướng Phật là cực kỳ vô sỉ. Chẳng qua người xuất gia kỵ giận dữ, nàng ra chiêu bất ngờ cùng vô lễ, chàng đều thông cảm cho qua.
“Nếu thí chủ đồng ý thì bần tăng sẽ viết thư cho bằng hữu cũ, để hắn sắp xếp người hộ tống thí chủ về Thiện Thiện.”
“Sau đó thì sao? Dưới cơn giận dữ, hoàng đế Thiên Tuế phát binh đánh Thiện Thiện, đến lúc đó khắp nơi đầy xác chết, đại sư nghiệp chướng nặng nề, không ổn nhỉ? Huống hồ ta cũng rất thích vương phủ của ngài, lầu các xây rất đẹp, đồ ăn rất ngon…” Ban đầu công chúa còn nhẫn nại nói chuyện phiếm với chàng, sau cùng phát hiện những nỗ lực này đều như ném đá vào nước, lúc này rốt cuộc nàng cũng nổi giận: “Này, ta mệt c.h.ế.t mệt sống bận rộn nửa ngày, thế mà ngài nhìn cũng không nhìn, có phải rất quá đáng hay không? Tốt xấu ngài cũng cho ta ít nhược điểm của ngài để ta ép ngài hoàn tục chứ!”
Công chúa vừa kêu lên, cũng kêu luôn tủi thân trong lòng thức tỉnh. Công chúa một nước lưu lạc đến hoàn cảnh phải dùng sắc dụ người, chẳng lẽ không bi ai sao? Thiên Tuế quốc ai nấy cũng tự đại, chỉ biết áp bức nữ tử nhu nhược là nàng. Thiên ngôn vạn ngữ khó thành hơi nước trong mắt, công chúa nỗ lực nhịn, không để nước mắt rơi xuống, nàng quay mặt đi, oán giận nói: “Nhảy nửa ngày, khát muốn chết…”
Thích Tâm đưa hồ lô sang, công chúa giơ tay nhận lấy, tháo nút ra hung hăng uống một ngụm to.
Thiêu Đao Tử chính tông, ngụm rượu nóng bỏng đi một đường từ cổ xuống dạ dày, công chúa ngây người, phát hiện là rượu thì đã không kịp phun ra, “ực” một tiếng, rượu nuốt xuống bụng.
Lúc này nước mắt thật sự chảy ra, nàng một tay che miệng, một tay căm giận chỉ vào chàng: “Người trong Phật môn! Lòng mang từ bi!”
Vừa mất phu nhân vừa thiệt quân, tầng tầng lớp lớp đả kích, làm công chúa cảm nhận được thế đạo gian nan.
“Trạm dịch đã sắp xếp tốt chàng không vào, lại muốn dẫn ta đuổi tới nơi này. Tối lửa tắt đèn, còn nhiều muỗi, cỏ kia còn cắt thịt…” Công chúa thở hồng hộc nhấc làn váy lên: “Ngài nhìn chân ta xem, tất cả đều là vết máu, ngài hại c.h.ế.t người, có biết không!” Càng nói càng khổ sở, công chúa ngửa mặt khóc lớn: “Ta là tạo nghiệt gì mà phải chịu khuất nhục thế này! Không phải bởi vì ta là người Sôn sao, người Sôn xứng đáng bị người Hoạch các người coi là khỉ chơi đùa à? Lại nói ngài là một kẻ ăn thịt, làm hòa thượng cái gì, có biết mình làm bao nhiêu việc rồi không, thật làm ra vẻ!”
Thích Tâm đột nhiên bị mắng té tát, bởi vì hướng Phật lâu ngày, chàng cũng không bực, chỉ là thấy nàng nước mắt giàn giụa, không khỏi đồng tình nàng, bèn đứng lên chắp tay nói: “Chuyện này quả thật là do ta mà có, ta sẽ tự viết thư cho bệ hạ, cho người thấy quyết tâm của ta. Thí chủ về Thiện Thiện đi, Thiên Tuế sẽ không khởi binh xâm chiếm Thiện Thiện, bần tăng có thể đảm bảo cho thí chủ.”
Công chúa hít mũi: “Đảm bảo? Nếu ngài còn ở triều thì ta tin tưởng sự đảm bảo của ngày, nhưng bây giờ ngài về vườn, dựa vào cái gì mà đòi đảm bảo?”
Cái này tức khắc vào cục diện bế tắc, công chúa căn bản không tin chàng. Làm khổ lẫn nhau không phải cách hay, Thích Tâm nói: “Thí chủ vẫn nên về đi, vùng hoang dã cỏ mọc thành cụm, thí chủ không nên ở lại lâu.”
Công chúa mềm mỏng nói: “Ta ở lâu cũng là vì ngài, ta bị cỏ làm bị thương cũng là vì ngài. Ngài vẫn nên ngoan ngoãn về cùng ta đi, hồng trần này còn rất nhiều người và việc thú vị, ngẫm lại cẩm y ngọc thực, ngẫm lại giường rộng gối êm, còn có…” Vừa nói vừa nháy mắt: “Ta.”
Thích Tâm đã không nhịn được muốn đỡ trán.
Chàng hướng Phật, coi như thuận buồm xuôi gió, thuận lợi hiểu được thấu đáo, thuận lợi có tuệ căn, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ngày sau tham thiền đả tọa(1), nước lặng không gợn sóng, triệt để hiểu ra cái ngoài ngũ hành, cả đời trôi qua chỉ trong giây lát. Hiện tại vị công chúa Thiện Thiện này tới, bản lĩnh càn quấy xứng thiên hạ đệ nhất, trong khoảng thời gian ngắn chỉ sợ không tống cổ đi được. Trụ trì từng nói, con đường tu hành trắc trở, đại khái đây chính là bắt đầu trắc trở rồi!