Yểu Điệu Như Nàng

Chương 17



Gia phó của vương phủ đứng bên cạnh nói: “Lắc trượng tương đương với gõ cửa, ý tứ là không vào được, người bên trong nến tiện có thể tự nguyện hóa duyên cho người xuất gia.”

Công chúa trố mắt: “Chẳng lẽ chúng ta bị phát hiện?”

Xước Xước phủ nhận: “Nếu phát hiện thì đã đi đường vòng rồi.”

Lời này cũng có lý, công chúa lập tức đưa mắt ra hiệu cho dịch thừa, để hắn ra ngoài tiếp đón, dù thế nào cũng phải rước người vào.

Dịch thừa tuân lệnh, dùng sức hít vào thở ra bình ổn nỗi lòng, sau đó cơ mặt khẽ giật, kéo ra một nụ cười, nhiệt tình đi ra ngoài đón người.

“Đại sư…” Dịch thừa lấy bản lĩnh nhịn hót nhân vật lớn ra, hắn tiến lên cúi đầu khom lưng nói: “Đại sư từ xa đến, một đường vất vả, mau vào nghỉ chân đi thôi, ta sai người làm cơm chay cho đại sư, lại chuẩn bị lương khô và nước cho ba ngày… Mời đại sư mau tiến vào.”

Đáng tiếc Thích Tâm không tiếp thu ý tốt của hắn, chàng nhẹ nhàng cánh tay đang giơ ra đón lấy tay nải của dịch thừa, chắp tay bái lạy: “Bần tăng cả người cát bụi, không tiện đi vào, chỉ cần miếng bánh tráng là đủ rồi.”

Dịch thừa sửng sốt: “Như vậy sao được, trời sắp tối rồi, đại sự không định tìm nơi đặt chân sao?”

Ánh chiều tà rơi xuống người chàng, chàng mỉm cười nói: “Người xuất gia hành tẩu tứ phương, trong lòng có tịnh thổ, nơi chốn đều yên giấc.”

Dịch thừa bị chặn họng, tuy rằng lời nói của đại sư thiền cơ siêu nhiên, nhưng hắn nhớ tới công chúa Thiện Thiên trợn mắt phượng, chỉ đành căng da đầu tiếp tục thuyết phục.

“Dịch Lâm Tuyền là trạm dịch, trạm dịch mở cửa là vì nghênh khách bát phương, cung cấp chỗ ăn chỗ ở cho quan viên thương lữ đi đường mệt nhọc. Phật môn chú ý đơn giản, trạm dịch chúng ta cũng đơn giản, đơn giản cùng đơn giản, đơn giản tất cả mọi mặt, đại sư nói có đúng hay không?” Dịch thừa nuốt nước miếng, nói tiếp: “Trạm dịch đơn sơ, cũng chỉ là nơi có mái ngói che thân cho mọi người mà thôi. Đại sư đi vào uống bát canh nóng, lại dùng hai miếng thức ăn chay, ngủ ngon một giấc, sáng mai lại đi, có gì không tốt?”

Mọi người đứng sau cửa sổ ngó ra xem, quả thực phải tán dương tài ăn nói của dịch thừa, người ăn nói giỏi như vậy, ở lại dịch trạm quả thật là đáng tiếc, nếu đi theo sứ thần đi sứ các nước, nhất định có thể nịnh hót làm người ta tìm không ra đông tây nam bắc!

Nhưng mà những lời này cũng không đả động được Thích Tâm, chàng lui ra sau một bước, uyển chuyển từ chối: “Người xuất gia có năm không, không đến chỗ ầm ĩ, không ăn ngủ cùng trần khách, nếu dịch thừa không tiện, bần tằng sẽ không làm phiền.”

Chàng nói xong bèn xoay người muốn đi, dịch thừa không còn cách nào, chỉ đành gọi một tiếng đại sư dừng bước, cười làm lành nói: “Nếu đại sư không muốn đi vào, vậy mời đại sự đợi một chút, ta đi vào chuẩn bị.” Vừa nói vừa bước nhanh về trạm dịch.

“Làm sao bây giờ?” Dịch thừa mở to đôi mắt hạt mè hỏi công chúa: “Mài rách môi cũng không mời vào được, cũng không thể dùng biện pháp mạnh chứ.”

Người ta đánh giặc mười mấy năm, biện pháp mạnh thì ai là đối thủ của hắn, lại nói các vị đang ngồi nào có ai có lá gan dám đi trêu chọc hắn.

Công chúa vẫy tay: “Chuẩn bị lương khô cho chàng đi, không được cho nhiều, chỉ hai cái bánh bao thôi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/yeu-dieu-nhu-nang/chuong-17.html.]

Dịch thừa tuân lệnh đi xuống nhà bếp. Hữu Ngư hỏi công chúa: “Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ? Hay là bây giờ lao ra luôn, ép hắn xem chúng ta khiêu vũ?”

Công chúa suy nghĩ: “Ta sợ ầm ĩ quá làm chàng sợ. Chẳng may chàng trốn, ngươi có cách ngăn chàng lại không?”

Hữu Ngư lắc đầu, tỏ vẻ bất lực. Nàng ta lơ đãng quay đầu nhìn Xước Xước, thấy Xước Xước đang ghé vào cửa sổ, đắm chìm vào sắc đẹp của đại sư Thích Tâm không thể tự kiềm chế, miệng lẩm bẩm không thôi: “Người Hoạch này diện mạo còn giống người Sôn hơn cả người Sôn… Nếu điện hạ thật sự có thể trở thành Vương phi của hắn, cũng coi như duyên trời tác hợp.”

Công chúa cười nhạo một tiếng, giao dịch mà thôi, duyên trời tác hợp cái gì.

Chẳng mấy chốc dịch thừa đã lấy giấy dầu bao màn thầu đi ra, đưa cho Thích Tâm, hắn xấu hổ nói: “Chỉ còn hai cái, mong đại sư thứ lỗi. Hay là ngài đi vào cùng ta, cơm chay bên trong chắc chắn đủ…”

Đáng tiếc đại hòa thượng không mắc câu, chỉ nói đa tạ, lại lạy dài nói A di đà phật, sau đó xoay người rời đi.

Mọi người mắt trông mong nhìn công chúa, công chúa nói: “Thủ đoạn của người này quá cao, bản công chúa rất mệt tâm.”

Hữu Ngư sờ trâm cài tóc trên đầu: “Lại để hắn chạy? Tốt xấu cũng phải làm gì chứ!”

Công chúa nhìn theo hướng chàng rời đi, ráng đỏ chạng vạng tản đi, màn đêm dần buông xuống. Trong phạm vi mười dặm quanh trạm dịch không có bất cứ một hộ gia đình nào, nếu đại sư Thích Tâm không chịu ngủ trọ ở đây vậy chỉ có thể ở vùng hoang vu dã ngoại.

Đêm đen gió lớn, đúng là thời điểm thích hợp để g.i.ế.c người cướp của, công chúa cao giọng sai bảo dịch thừa: “Đi lấy mấy cái bánh rau hẹ đến đây, bản công chúa tự mình đi đưa cho đại sư Thích Tâm.”

Rau hẹ tráng dương, thật đúng là dụng tâm hiểm ác. Chờ đến khi bánh bột ngô rau hẹ ra lò, công chúa bao bánh bột ngô lại, tay trái kéo tay nải, tay phải cầm theo bình rượu hồ lô, ngồi lên xe ngựa, một đường chạy dọc bờ sông đuổi theo đại sư Thích Tâm.

Xe dừng lại ở xa, phong cảnh nơi này không tệ lắm, sao sáng đầy trời, đất trời giao hòa, rốt cuộc đại sư cũng xuất thân hoàng tộc, tình thơ ý họa trong xương cốt chưa bao giờ bị mài mòn.

Tựa như hiện tại, chàng đốt một đống lửa ở bờ sông, củi lửa hãy còn thiêu đốt, chàng xếp bằng ngồi bên. Ánh lửa hắt đầy cõi lòng chàng, khuôn mặt chàng như được mạ một lớp vàng kim. Bởi vì diện mạo hơn người, công chúa không cảm thấy chàng đầu trọc chướng mắt, trái lại còn cảm thấy thoải mái mát mẻ.

Công chúa không đổi xiêm y, nàng đi một đôi giày thêu, xách đèn lồng dẫm qua cỏ dại đi tới. Lá cỏ dại có răng cưa nho nhỏ, cứa qua cẳng chân non mịn của công chúa, kéo theo từng cơn ngứa nhè nhẹ.

Nhẹ nhàng đi qua, đại sư như không nghe thấy gì, công chúa cảm thấy lúc này mình là người nắm quyền chủ động, nàng cười tươi, đặt tay nải xuống áo choàng của chàng: “Đại sư, bánh bột ngô mới ra nồi, ăn hai cái nhé?”

 

Ngân hà lấp lánh