Vẻ mặt mỹ nhân khi cô đơn của công chúa cũng tạo ra một loại đẹp đến cao ngạo. Công chúa miễn cưỡng cười với sứ thần: “Xin hỏi Tôn sử, Sở Vương điện hạ có biết Thái Hậu sắp xếp Vương phi thay hắn không?”
Sứ thần nói không biết, nghĩ vài giây, hắn bổ sung: “Dù sao cũng phải khuyên điện hạ vứt bỏ ý niệm muốn xuất gia thì mới làm Vương phi được.”
Nói đúng ra là ta cần phải vượt qua khảo nghiệm? Công chúa cảm thấy không đáng giá, nhưng nhìn ánh mắt tha thiết của Quốc chủ, nàng chỉ đành nuốt lời này lại.
“Ta có nghe nói tới Sở Vương điện hạ, nghe nói hắn… Tính tình không tốt?” Công chúa nắm chặt khăn tay, không tự nhiên hỏi: “Chỉ sợ ta ngu dốt, không thể làm Sở Vương yêu thích…”
“Điện hạ lo nhiều rồi, Sở Vương điện hạ của chúng thần là người rất hiền lành. Hơn nữa từ sau khi quyết tâm quy y, người càng ôn tồn hơn, nếu điện hạ nhìn thấy ngài ấy, điện hạ sẽ tin lời hạ thần nói thôi.” Sứ thần cố hết sức dụ nàng, rốt cuộc giai nhân hiếm có, sợ rằng nói lớn tiếng một chút cũng khiến công chúa rơi lệ, bởi vậy sứ thần vốn luôn nói chuyện sắc bén cũng phải cân nhắc giọng nói phù hợp, giọng điệu khó được nhu hòa một lần.
Quốc chủ hiểu được tình hình trước mặt, cho dù hoàn toàn không muốn lấy muội muội ruột lấp lỗ thủng, nhưng ngại quốc gia thế yếu, chỉ có thể nén giận.
Hắn liếc nhìn công chúa, chua chát nói: “Nghe đồn thôi, không thể tin là thật…”
“Hoàng huynh từng gặp Sở Vương chưa?” Công chúa hỏi.
Quốc chủ sờ mũi: “Chưa từng.” Lại nhanh chóng tìm lý do hợp lý: “Sở Vương người ta nắm giữa hai trăm nghìn kỵ binh, nam chinh bắc chiến, những người từng nhìn thấy hắn đều là kẻ bị đại quân áp sát. Thiện Thiện chúng ta là nước phụ thuộc trung thành của Thiên Tuế, Cô rất may mắn mình chưa từng gặp Sở Vương, Quốc chủ chưa từng gặp Sở Vương mới là Quốc chủ có phúc.”
Lời này nghe đúng là không thể chỉ trích, công chúa hơi nhụt chí, bèn quay đầu hỏi sứ thần: “Tôn sử tính khi nào về Thượng quốc?”
Sứ thần đáp: “Hạ thần đi sứ lần này đã hoàn thành tốt nhiệm vụ, đương nhiên trở về càng nhanh càng tốt. Chủ yếu là tình thế ép người, lão hòa thượng đưa một đao xuống, tóc rơi xuống thì dễ, mọc lại mới khó.”
Công chúa buồn bã gật đầu, mình chắc chắn phải đi theo sứ thần rồi, quốc gia mình sống mười bảy năm nhỏ như trứng tước, nhưng ổ vàng ổ bạc cũng không bằng ổ chó của mình. Lần này đi sẽ không có đường lui, tiền đồ mờ mịt, nói không chừng còn bị người làm thành đồ nhắm rượu, nghĩ như thế, nàng càng thấy bi ai.
Dù thế nào người chọn đi Thiên Tuế quốc cũng đã định ra, nhóm quý nữ trang điểm quái dị đến an ủi nàng, kính cẩn nàng anh dũng hy sinh. Nói để nàng nhảy vào hố lửa, người khác sẽ không cần nhảy, mọi người vẫn cực kỳ cảm kích nàng.
Có rất nhiều người ra vào, tâm trạng của công chúa rất không tốt, thật không có kiên nhẫn đi ứng phó. Cuối cùng yến tiệc cũng kết thúc, công chúa lập tức rời khỏi điện Quang Minh, vừa mới đi xuống đã gặp Đại nguyên soái đứng chờ, hắn lấy một thanh đao từ trong lớp áo giáp trước người đưa cho nàng: “Điện hạ mang cái này, thời điểm tất yếu có thể tự bảo vệ mình.”
Công chúa nhận đao, nàng cầm chặt trong tay. Vị Đại nguyên soái quản lý hai nghìn chín trăm hai mươi binh lính này là bằng hữu tốt của nàng, nếu nàng không cần đi Thượng quốc, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, phò mã tương lai của nàng chắc chắn là hắn.
Công chúa hé môi, bi thương nói: “Ta đi rồi, ngươi phải bảo trọng…”
Đại nguyên soái gật đầu, vẻ mặt có phần đau đớn.
Ngay khi công chúa đang do dự không biết có nên nói tình cảm trong tim ra, cho đoạn tình cảm không được công khai này một lời hay không, Đại nguyên soái chợt đau đớn nói: “Tháng sau thần thành thân, vốn đang muốn mời người tham gia tiệc cưới, bây giờ xem ra không còn cơ hội rồi.”
Công chúa sững sờ, nước mắt lưng tròng không biết có nên rơi không.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/yeu-dieu-nhu-nang/chuong-4.html.]
“A, ngươi muốn thành hôn?” Công chúa mất mát một lát, lại nhanh chóng nở nụ cười khéo léo: “Thế mà giờ ta mới biết, chúc mừng chúc mừng!”
Đại nguyên soái hỏi: “Khi nào đi? Thần đi tiễn người.”
Công chúa nói không cần: “Tiễn lại có nỗi buồn ly biệt, ngươi coi như ta đi Tinh Tuyệt Độ nghỉ xuân, một ngày nào đó sẽ trở về.”
Ngân hà lấp lánh
Công chúa khẽ gật đầu, đi vòng qua hắn đến cung Châu.
Cung nhân đi thành hàng cầm đèn dẫn đường, Xước Xước nương ánh đèn liếc nhìn công chúa, hoa tử đằng rủ xuống cạnh nàng, công chúa cụp mắt xuống, lông mi phủ lên một cái bóng nhỏ trên gò má.
Xước Xước cẩn thận nói: “Đại nguyên soái muốn thành hôn, điện hạ rất khó chịu đúng không?”
Công chúa à một tiếng: “Vẫn ổn, thật ra ta cũng không thích hắn bao nhiêu.”
Tình cảm không sâu, không cảm động như nàng nghĩ, cho nên có thể bỏ qua ngay được. Điều làm nàng mờ mịt chính là phát hiện mình sắp đi xa, thế nhưng phía sau không có người lưu luyến. Giống như nàng đột nhiên xuất hiện trên đời này, người thân bạn bè ở Thiện Thiện chỉ là người qua đường trên sinh mệnh ngắn ngủi của nàng mà thôi.
Cũng may nàng có hoàng chất và hoàng chất nữ, điện Quang Minh mở yến tiệc lớn, bọn họ mở yến tiệc nhỏ ở Ngự hoa viên. Đang chơi vui vẻ thì thấy nàng đến, bọn họ vội đứng lên ồn ào hô to: “Hoàng cô!”
Công chúa bị đám nhóc vây quanh, đại hoàng nữ nhét một mũi tên vào tay nàng: “Hoàng cô ném thẻ vào bình rượu giúp bọn ta đi! Hoàng cô tay chân không tốt, có thể châm chước, chỉ cần Hoàng cô ném trúng một lần là được.”
Hai bên thái dương của công chúa khẽ giật, đám tiểu tử này thật không coi ai ra gì!
Liếc nhìn chiếc nồi đồng cách đó ba thước, nàng không thèm bày tư thế mà nắm tay áo tùy ý ném mũi tên ra luôn, đuôi lông xoay tròn, mũi trên rơi trúng bình.
Đám trẻ ồ lên: “Vận may của Hoàng cô thật tốt!”
May mắn ném thẻ vào bình rượu không có nghĩa là xúc sắc cũng may mắn. Đám hoàng từ kéo nàng sang bên kia, nhét năm đồng tiền vào tay nàng: “Chúng ta chơi mặt âm dương, mặt dương nhiều hơn tức là người thắng. Trước kia hoàng cô chưa từng chơi cái này, lần đầu dùng năm đồng đi, sau đó sẽ dần tăng lên.”
Công chúa luôn yểu điệu yếu ớt, ngay cả con cháu cũng quen nhường nhịn nàng. Công chúa không phục, nàng lấy luôn năm đồng tiền trong tay Nhị hoàng tử. Bỏ mười đồng tiền vào ống trúc, cuối cùng ‘cốp’ một tiếng, ống trúc rơi xuống mặt bàn, nàng ngáp một cái, nói với Xước Xước: “Quay về đi, ta mệt rồi.”
Xước Xước đỡ công chúa rời đi, đi ra dáng vẻ ẩn sâu công cùng danh.
Lúc này nhóm hoàng tử hoàng nữ mới liếc nhìn ống trúc, Đại hoàng tử tiến lên mở ra, mười đồng tiền xếp chỉnh tề thành một hàng. Mọi người trợn mắt há mồm, Nhị hoàng tử vươn tay lấy từng đồng ra, đến cuối cùng, phát hiện cả mười đồng tiền đều cùng một mặt, tất cả đều là mặt dương hướng lên trời.