Ngoài thành Hu Nê, cảnh tượng đưa dâu vô cùng rầm rộ.
Trước kia nước Thiện Thiện luôn kính hiến mỹ nhân cho Thượng quốc, tuy là có cái danh hoàng thân quốc thích nhưng người có huyết mạch hoàng gia thật sự thì chỉ đếm trên đầu ngón tay. Lần này lại không giống, người đi sứ lần này là công chúa hàng thật giá thật, Quốc chủ muốn công chúa ra đi vẻ vang nên giữ lời hứa, phong công chúa là Trấn quốc trưởng công chúa.
Ngân hà lấp lánh
Trưởng công chúa của nước nhỏ, nghe phong hào thì đúng là dọa người, thật ra là không có trọng lượng gì, chẳng qua có còn hơn không, thỏa mãn tâm lý muốn bồi thường của Quốc chủ mà thôi. Tuy nhiên Quốc chủ lưu luyến muội muội là thật không thể thật hơn, hắn nhìn trang phục của công chúa, địch y tầng tầng lớp lớp phiền phức, làm cho cơ thể yểu điệu của công chúa bị béo ra một vòng. Hắn chợt thấy hoảng hốt, thế mà lại không dám xác định phía trước có phải công chúa hay không.
Công chúa đội mũ phượng, bên trên có ngọc phỉ thúy, dưới có rèm che. Khuôn mặt bị che khuất, chỉ nhìn thấy da thịt mơ hồ.
Quốc chủ muốn dặn dò công chúa mấy câu, không nhìn thấy mặt, chung quy luôn cảm thấy trong lòng không nỡ. Vì thế hắn gạt rèm châu trước mặt nàng lên, lúc này mới nhìn thấy rõ khuôn mặt quen thuộc, bỗng nhiên buồn bã ập đến, hắn nghẹn ngào nói: “Hoàng muội, Cô xin lỗi muội, trước lúc lâm chung, mẫu hậu phó thác muội cho Cô, Cô không thể bảo vệ muội chu toàn.”
Công chúa không biết nên nói gì, buồn bã nhìn hắn chăm chú, hỏi: “Nếu muội không thể sống được ở đó, muội có thể trở về được không?”
Quốc chủ sửng sốt, nhanh chóng gật đầu: “Muội không trở về thì có thể đi đâu?” Vừa nói vừa liếc sứ thần đứng cách đó mười bước, hắn nhỏ giọng nói với công chúa: “Trong mười hai nước chỉ có mình nước Thiện Thiện sinh ra Sôn, diệt Thiện Thiện, Thiên Tuế cũng không lợi lộc gì, nếu là cùng đường, chúng ta có thể đánh cuộc một phen.”
Công chúa nghe xong vô cùng cảm động, nàng chưa từng nghĩ sẽ gây họa cho Thiện Thiện, cái nàng quan tâm chính là thái độ của Quốc chủ.
“Chẳng qua không đến mức đó đâu, muội vẫn không nên về thì hơn. Muốn xem tòa hoàng thành kia…” Quốc chủ quay đầu chỉ: “Kiến trúc này, đại quân Thiên Tuế chỉ cần mỗi người một ngụm nước miếng là có thể nhấn chìm nó.”
Công chúa nhìn theo ngón tay Quốc chủ, nước Thiện Thiện tuy nhỏ nhưng thẩm mỹ không kém, kiến trúc trong hoàng thành đều là màu trắng, đỉnh cung điện vòm cong màu vàng, hiển hiện một loại thánh khiết, cao quý.
Quê hương đẹp như vậy, sao có thể nhẫn tâm làm nó sinh linh đồ thán. Cho dù Quốc chủ không nói, chính nàng cũng không muốn như vậy.
Công chúa nâng tay, muốn kéo rèm châu xuống, Quốc chủ nói từ từ, lặng lẽ lấy một cái vòng tay rộng ba tấc từ tay áo ra, đeo lên tay cho công chúa.
Công chúa rũ mắt nhìn: “Của hồi môn?”
Quốc chủ nói không phải: “Cái này được Quốc sư nghiên cứu suốt đêm chế tạo ra, bên trong có vỏ cây sala, có thể tạm thời trung hòa hương vị trên người muội. Thiên Tuế quốc có nhiều người Hoạch, Cô sợ muội chưa đến được trước mặt Sở Vương thì đã bị người cướp đi.” Nói xong, hắn cầm tay công chúa, quay đầu trịnh trọng phó thác với sứ thần: “Tôn sử, Cô giao công chúa cho ngươi, đường xá xa xôi, làm phiền tôn chủ chăm sóc. Muội muội này của Cô được nuông chiều từ nhỏ, ngay cả lúa mạch với lúa nước nàng cũng không phân biệt được, Thượng quốc không thể yêu cầu quá cao đối với nàng. Nếu nàng không thể hoàn thành chuyện được phó thác, không nên làm hại tính mạng nàng, xin hãy trả nàng lại cho Thiện Thiên, Cô thế nàng dưỡng lão.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/yeu-dieu-nhu-nang/chuong-5.html.]
Đây là việc cuối cùng của một người ca ca khuất phục trước hiện thực có thể làm vì muội muội. Công chúa cũng không trách hắn nói nàng không phân biệt được ngũ cốc, chỉ bằng hai câu nói cuối cùng, nàng cũng muốn tỉnh lại, không làm ca ca thất vọng.
“Bệ hạ chờ tin tức tốt của muội đi.” Công chúa nâng tà váy dày nặng xoay người lên xe liễn.
Sứ thần thi lễ với Quốc chủ: “Quốc chủ yên tâm, Thiên Tuế là nước lớn trọng lễ nghi, tuyệt đối không có chuyện khó xử công chúa điện hạ. Thời gian không còn sớm, mời quốc chủ trở về đi, chúng thần cũng nên khởi hành.”
Quốc chủ gật đầu đứng sang một bên, nhìn sứ thần sải bước lên ngựa, nâng cao cờ lễ, xe công chúa được hộ tống vây trước vây sau, chậm rãi đi về phía xa.
Quốc chủ đón gió rơi nước mắt: “Nàng chắc chắn hận Cô, cũng không mở cửa quay lại nhìn Cô một cái…”
Hoàng hậu kéo cổ áo lông cừu an ủi Quốc chủ: “Trời lạnh, mở cửa sổ khí lạnh sẽ chui vào.”
Quốc chủ nghe xong, cảm thấy có lý, bèn lau nước mắt không khóc nữa.
***
Đoạn đường từ nước Thiện Thiện đến Thiên Tuế quốc tổng cộng sáu ngàn năm trăm hai mươi dặm, hành trình này phải đi bộ từng bước, không phải như viên bi lăn trên bản đồ, vút một cái là có thể lăn từ thành Hu Nê đến Thiên Tuế.
Từ nhỏ tới giờ, công chúa chưa từng phải chịu khổ vì tàu xe, suốt ba tháng, ngày nào cũng lắc lư trên xe ngựa, mỗi ngày dài tựa một năm. Có một ngày phiền chán, nàng tự hờn dỗi tuyệt thực, sau không chịu được đói, bèn nói cả đoàn dựng lửa trại nướng thịt ăn. Nàng đi ra khỏi xe, phát hiện mặt đất đã phủ thêm một tầng bạc, vừa đi ra, khí lạnh lập tức ập tới.
“Oa, thời gian trôi qua thật nhanh.” Công chúa đặt giấy dầu lên đầu gối, trên giấy dầu là miếng thịt dê, vừa ăn vừa cảm thán: “Ta ngồi trong xe buồn chán lắm, sao không đi ra ngoài sớm một chút chứ! Thật ra ban ngày đi lên đường, buổi tối ăn thịt cũng tốt lắm.”
Sứ thần nói: “Điện hạ lá ngọc cành vàng, đương nhiên không thể ăn uống cùng mãng phu bọn ta. Chẳng qua núi cao đường xa, thỉnh thoảng đi ra hít thở không khí cũng được.”
Công chúa mỉm cười nói: “Vậy đêm mai ta lại đi ra… Đêm mai ăn cái gì?”
Sứ thần lấy quyển sách nhỏ cầm tay ra: “Bánh mì naan, rượu nếp, lạc đà nướng.”