Yếu Gà Ta, Lại Bị Chính Đạo Nhân Sĩ Phụng Làm Vô Thượng Thánh Ma

Chương 175:



Gần đây, giang hồ khắp nơi đồn rằng bổn tông chủ là lão biến thái! Ở đây, ta muốn trịnh trọng làm sáng tỏ một điều: Ta không già! — Trích từ Thiên Địa Vô Thượng Thánh Ma, Trương Ma Thần « Nhật Ký Của Ta », thiên thứ 4284. Răng rắc! Đêm tối Kinh Lôi, nổ vang khắp Hắc Phong Lĩnh. Trương Mạc ngay cả giày cũng không kịp mang, liền vội vã chạy ra cổng. "Sét đánh? Hay là có kẻ đang giao chiến?" Sau lưng Trương Mạc, Dương Thạc và Lão Cẩu đều biến sắc. Với nhãn lực của bọn họ, tám chín phần mười là có nơi nào đó đang xảy ra chiến đấu, hơn nữa còn là một trận chiến phi phàm. Quả nhiên, không lâu sau, một ma tu dò xét đã trở về. Hắn mang vẻ mặt sợ hãi, cấp tốc quỳ một gối trước mặt Trương Mạc, bẩm báo: "Bẩm tông chủ, tại cửa lớn Hắc Phong Trại đang diễn ra đại chiến. Đại khái phán đoán, chính là hai vị ma tu cực mạnh." Trương Mạc trợn mắt nói: "Ta đương nhiên biết là ma tu tu vi cực mạnh. Nơi này ma tu nào mà chẳng mạnh. Ngươi trực tiếp nói cho ta biết, ngươi phán đoán là ai đang giao chiến?" Ma tu kia cắn răng nói: "Thuộc hạ phán đoán, là Lục Cửu Mệnh Lục Quỷ Vương cùng Nguyệt Ma đại nhân. Trừ hai vị này ra, thuộc hạ không nghĩ ra ai có thể quỷ ảnh Già Thiên, lại có ai có thể phóng ra đầy trời quỷ hỏa." "Quỷ hỏa, quỷ ảnh!" "Phải!" "Trời ạ, Lục Quỷ Vương cũng trúng chiêu?" Trương Mạc toàn thân run lên, lập tức đưa tay giữ chặt Dương Thạc nói: "Lão Dương, ngươi có cảm giác được một luồng hơi lạnh đột nhiên từ phía dưới bay thẳng lên trán không?" Dương Thạc cúi đầu nhìn thoáng qua, rồi nói: "Tông chủ, có phải vì ngài chân trần không?" Trương Mạc nghe vậy khẽ giật mình, tiếp đó cũng cúi đầu xem xét. Trời ạ, hóa ra là quên mang giày. Vội vàng trở về phòng trước đã! Sắc mặt khó coi, Trương Mạc cũng biết đây là tình thế sinh tử. Lục Cửu Mệnh khẳng định cũng vì chạy trốn, mới đi đến cửa lớn. Quá độc ác, lại chặn cửa! Đây là đạo đãi khách sao? Lão gia hỏa không nói Võ Đức a! Tiếp theo nên làm gì? Nguyệt Ma kia có thể nào xông thẳng đến chỗ ta không? Trương Mạc càng nghĩ càng thấy có khả năng, nhịn không được muốn trực tiếp lấy ấm ra, ngồi lên rồi chạy trốn... ... Cùng lúc đó, Diệu Ly và Trần Tiểu Tiểu đều nhận được tin tức tương tự. Diệu Ly là do thuộc hạ dò xét, còn Trần Tiểu Tiểu thì ngồi trên lưng thỏ đen, nhìn xa xa Nguyệt Ma xuất thủ. Ý nghĩ của hai người lúc này đều không khác mấy, tất cả đều là hai chữ: "Muốn xong!" Diệu Ly nghe xong tin tức, cả người cũng bắt đầu run rẩy. Hùng Vô Địch xảy ra chuyện, Lục Cửu Mệnh bị bắt. Nàng thật sự nếu không làm gì, chẳng khác nào hẳn phải chết. Không thể do dự nữa, nàng không phải Trương đại ma đầu, không còn tư cách bình tĩnh. Mất thể diện thì mất mặt, nhận sợ thì nhận sợ, hiện tại nàng cần Trương đại ma đầu phù hộ. "Nhanh, tiến về trụ sở của Trương đại ma đầu. Tất cả theo ta!" Diệu Ly không chút do dự, lập tức dẫn theo tất cả cấp dưới, thẳng tiến đến chỗ ở của Trương Mạc. Tương tự, giờ phút này, Trần Tiểu Tiểu cũng đã đưa ra quyết định. Nàng dù một triệu lần không tình nguyện, nhưng vì mạng sống, nàng cũng chỉ có thể lựa chọn đầu quân Trương đại ma đầu. Đúng như nàng ban ngày đã nói, muốn nói bão đoàn, Trương đại ma đầu nhìn có vẻ đáng tin hơn những người khác nhiều. "Đi, Hắc Ám. Chúng ta đi tìm Trương đại ma đầu. Chờ đến nơi, ngươi phải tránh xa một chút. Trương đại ma đầu thích ăn thỏ!" Thỏ đen nghe vậy liền lộ ra vẻ mặt ủy khuất, nó không muốn gặp Trương đại ma đầu. Trương đại ma đầu kia thật đáng sợ, quả thực là ma đầu đáng sợ nhất! Một lát sau. Thân chim mặt quỷ của Nguyệt Ma biến mất, bản tôn ngồi trong phòng chậm rãi mở hai mắt
Ho nhẹ hai tiếng, Nguyệt Ma rất hài lòng với mỗi lần xuất thủ của mình. Lấy thêm một cái bình nhỏ, Nguyệt Ma nhẹ nhàng phun ra hồn phách, hồn phách của Lục Cửu Mệnh cũng được bỏ vào trong bình. Cái thứ hai! Năm đi thứ hai, còn lại ba cái có nên nhất cổ tác khí, thu sạch không? Nguyệt Ma kỳ thật cũng không muốn nhanh như vậy ngả bài, chỉ là hắn cũng không thể nhìn Lục Cửu Mệnh chạy trốn. Đứng dậy, Nguyệt Ma ngoắc tay nói: "Bán Diện, những tiểu ma đầu khác hiện đang làm gì?" Bán Diện nghe tiếng vội vàng tiến đến, nhanh chóng nói: "Đại nhân. Loạn cả lên rồi, Diệu tông chủ, còn có Trần Tiểu Tiểu, đều đã đi về phía Trương tông chủ!" "Cái gì?" Tình huống này, Nguyệt Ma ngược lại không nghĩ tới. Ba người còn lại, nhanh như vậy đã liên hợp lại với nhau? Quả nhiên là quyết đoán, hoàn toàn không cho hắn cơ hội. Nguyệt Ma nheo mắt lại, cảm thấy sự tình có biến hóa. Ba người này tập hợp một chỗ như vậy, hạ quyết tâm cưỡng ép rời đi. Vậy hắn muốn ngăn cản, chẳng phải là phải lấy một địch ba? Đối phó một kẻ, Nguyệt Ma cảm thấy dễ như trở bàn tay. Đối phó hai kẻ, Nguyệt Ma cũng cảm thấy đơn giản là tốn chút thủ đoạn. Nhưng đối phó ba kẻ, nhất là trong đó còn có một Trương đại ma đầu mà đến nay hắn vẫn chưa hiểu rõ. Nguyệt Ma đều cảm thấy có chút nguy hiểm. Chủ yếu là hắn còn bị Trương đại ma đầu ám toán một tay, có thương tích trong người. Với trạng thái như vậy mà đi liều mạng với ba người bọn họ, thắng bại khó lường a! Tuyệt không thể để tình huống này xảy ra, Nguyệt Ma lập tức nói: "Mang theo người, theo ta đi gặp bọn họ." Bán Diện kinh ngạc nói: "Bây giờ sao? Đại nhân?" Nguyệt Ma nghiêm nghị nói: "Đương nhiên là bây giờ. Chậm thêm một lát, bọn họ sợ là sẽ bỏ chạy mất!" ... Lúc này. Ngoài phòng ngủ của Trương Mạc, Diệu Ly và Trần Tiểu Tiểu đang khom mình hành lễ. "Mong rằng Trương tông chủ thu lưu!" "Mời Trương tông chủ làm viện thủ!" Hai người cúi eo rất thấp. Một đám ma tu của Tử Sam Môn càng trực tiếp quỳ một gối xuống đất. Trương Mạc đứng ở cửa ra vào nhìn xem, có chút hé miệng. "Tình huống thế nào? Hai vị này sao lại cầu đến cửa?" Sau lưng, Dương Thạc và Lão Cẩu ngược lại đã phản ứng lại. Dương Thạc thấp giọng sau lưng Trương Mạc nói: "Tông chủ. Xem ra đều là bị Nguyệt Ma hù dọa, tìm chúng ta tìm kiếm che chở tới." "Có đúng không? Vậy ta cũng muốn tìm kiếm che chở, làm sao xử lý?" Trương Mạc hỏi vấn đề mấu chốt. Dương Thạc trả lời: "Tông chủ, ngài hiện tại chính là người mạnh nhất đối kháng Nguyệt Ma. Ngài còn có thể tìm ai che chở a!" "Ân?" Mí mắt Trương Mạc lại bắt đầu run. Hóa ra là tình huống như vậy a? Các ngươi có muốn suy tính lại một chút không, kỳ thật không giống lắm với những gì các ngươi nghĩ. Các ngươi tìm ta che chở, đây chẳng phải là mổ heo đâm cái mông, làm lộn chỗ rồi sao! Trương Mạc lại không cách nào giải thích với bọn họ. Quả nhiên là nổi danh chỗ mệt mỏi, lời đồn hại người. Các loại, sẽ không chờ lát nữa thật sự treo lên, đám người này còn sẽ đẩy hắn lên phía trước nhất chứ! Ngọa tào, rất có thể a! Các ngươi không phải tới tìm cầu che chở, tại sao ta cảm giác, thuần túy là muốn giết ta a. Luôn có ma đầu muốn hại ta a! Sắc mặt Trương Mạc biến hóa không ngừng. Trước mặt, Diệu Ly và Trần Tiểu Tiểu thì cảm thấy Trương đại ma đầu khẳng định lại đang tính toán điều gì. Đáng chết, hắn sẽ không còn muốn chúng ta bỏ ra cái giá nào đó, mới có thể có được sự che chở của hắn chứ! Đáng chết, hắn không phải là biến thái a! Hai người trên mặt cũng bắt đầu xuất hiện đỏ ửng, sau đó âm thầm cắn răng, tựa hồ muốn đưa ra quyết định gì. Trương Mạc bên này còn đang suy nghĩ giải thích vấn đề này thế nào. Rốt cục, Diệu Ly dẫn đầu lên tiếng nói: "Chỉ cần Trương tông chủ nguyện ý che chở, để cho chúng ta qua được kiếp nạn này. Diệu Ly nguyện vì Trương tông chủ tả hữu, nhâm quân thải hiệt."