Hàm ngư phiên thân là vì phơi thấu triệt! Mà bổn tông chủ xoay người... Thì là bởi vì đi ngủ tay ép tê.
— Trích từ Thiên Địa Vô Thượng Thánh Ma, Trương Ma Thần « Nhật Ký Của Ta » thiên thứ 1453.
Diệu Ly lộ ra vài phần thẹn thùng, trên mặt hồng hà đầy trời, không sao tả xiết phong tình vạn chủng. Trương Mạc tra đều nhìn sửng sốt, Dương Thạc lão cẩu cùng đám người càng mắt thả cường quang.
Đương nhiên, nếu Hùng Vô Địch cùng Lục Cửu Mệnh còn tại đó, ắt sẽ khuyên can: "Đừng xúc động, tuyệt đối đừng xúc động. Chư vị huynh đệ, đừng để cuối cùng đối thương mà đứng, khó bề kết thúc. Nhất là Trương tông chủ, ngàn vạn phải nghĩ lại!"
Trương Mạc sau khi tĩnh hồn, trên mặt cũng thêm vài phần quái dị. Dù hắn vô học, cũng hiểu "nhâm quân thải hiệt" là ý gì. Quá dụ dỗ! Nếu không phải bổn tông chủ nhược điểm quá nhiều, sợ bị ngươi tại chỗ đùa chết, nói không chừng đã đáp ứng. Ai, quả nhiên là sợ chết khiến ta thủ vững bản tâm thuần khiết! Nhưng vì sao ta cảm giác trong mắt tràn ngập nước mắt?
Bên cạnh Trần Tiểu Tiểu rõ ràng cũng muốn nói, nhưng là tiểu cô nương da mặt mỏng, vùng vẫy nửa ngày cũng không thốt nên lời. Nàng lo lắng như muốn đi nhà xí.
Trương Mạc đưa tay phất phất: "Thôi đi. Hai vị chân thành mà đến, nếu muốn cầu cạnh bổn tông chủ, bổn tông chủ tự nhiên có thể làm liền nhất định làm, không cần nói gì khác."
Nói đoạn, Trương Mạc tiến lên hai bước, đến bên Trần Tiểu Tiểu và Diệu Ly, khẽ hỏi: "Hai vị có đối phó Nguyệt Ma chi pháp?"
Diệu Ly vội đáp: "Một người rất khó, ba người chúng ta đồng thời xuất thủ, có lẽ có vài phần thắng."
Trần Tiểu Tiểu cũng gật đầu, nhìn Trương Mạc, trong mắt đầy vẻ sốt ruột, ý muốn Trương Mạc xung phong.
Trương Mạc tự giác lùi lại một bước, gật đầu: "Biết. Vậy ta thấy chúng ta hiện tại vẫn là đào tẩu đi!"
Không còn cách nào khác, lưu lại, Nguyệt Ma đánh hai (Trương Mạc tự nhận ngay cả giúp đỡ cũng không tính), thắng bại hoàn toàn có thể tưởng tượng. Trốn đi, có hai người này xuất thủ, Trương Mạc cảm thấy mình vẫn có đường sống. Đi, đi, đi, không thể dừng lại, phải đi ngay.
"Dương Thạc, chuẩn bị..."
Trương Mạc vừa định hạ lệnh, lại thấy Dương Thạc biểu lộ đột biến, lập tức chỉ về sau lưng Trương Mạc. Trương Mạc dù không rõ Dương Thạc thấy gì, nhưng vẫn lập tức quay đầu, đồng thời lùi mấy bước, đứng sau lưng Diệu Ly và Trần Tiểu Tiểu.
"Chư vị, đây là muốn đi sao?"
Một đạo nhân ảnh, thừa phong mà đến, phiêu nhiên mà tới. Dưới bóng đêm, Nguyệt Ma chắp tay sau lưng, chân đạp hư không, một vầng minh nguyệt cong như máu câu sau lưng. Chư vị ở đây đồng tử co rụt, Nguyệt Ma tới quá nhanh!
Bàn chân rơi xuống đất, những người khác liền nhao nhao tránh ra, chừa đủ đất trống cho Nguyệt Ma. Ánh mắt quét qua, Nguyệt Ma không hề nhìn Diệu Ly và Trần Tiểu Tiểu. Hai vị này, có lẽ bình thường Nguyệt Ma còn cần chú ý. Nhưng giờ khắc mấu chốt này, Nguyệt Ma trong mắt chỉ có một người: Trương đại ma đầu!
"Trương tông chủ, là lão phu chiêu đãi không chu đáo sao?"
Nguyệt Ma mặt mang cười, trong mắt sát ý dậy sóng, khiến trái tim nhỏ của Trương Mạc đập thình thịch.
"Nguyệt Ma đại nhân chuyện này, chuyện tốt dễ uống chiêu đãi, lại là bảo vật phúc địa đem tặng, Trương mỗ hai ngày nay khoái hoạt lắm!" Trương Mạc khóe miệng cũng kéo ra nụ cười khó coi, đáp.
"Vậy Trương tông chủ cần gì phải sốt ruột rời đi?"
Nguyệt Ma tiến lên một bước. Bàn chân rơi xuống đất, hình như có vong hồn rít gào lóe sáng. Bốn phía chư vị ma tu lại lần nữa nhao nhao triệt thoái
Trương Mạc cũng vội vàng bịt chặt tai mình.
Nhìn Nguyệt Ma không chịu từ bỏ ý đồ, Trương Mạc đáp: "Thật sự có việc gấp. Ta trên có tám mươi tuổi lão mẫu khó sinh, dưới có năm sáu tuổi nam đồng gào khóc đòi ăn, trong nhà đốt nước sôi còn không nhớ lấy cầm xuống, trong đất lão Hoàng Ngưu còn đang tưởng niệm nó, nói không chừng ngày nào liền bỏ trốn rồi. Nguyệt Ma đại nhân ngài giơ cao đánh khẽ, cứ để ta về trước đi!"
Nguyệt Ma bình tĩnh nhìn Trương Mạc: "A, tám mươi lão mẫu khó sinh. Ta suýt nữa tin, Trương tông chủ nếu nói thảm hơn chút thì tốt, ta có thể cho Tử Hoàng cô nương tới, giúp ngươi lại lên báo. Để thế nhân đều biết Trương tông chủ cũng là khổ nạn người."
Trương Mạc thấy nói không động Nguyệt Ma, đành chọn nằm thẳng: "Nguyệt Ma đại nhân, tối nay đến đây, không phải thật muốn triệt để trở mặt chứ? Xin hỏi hai ngày trước bữa tiệc, có câu nào là thật?"
Nguyệt Ma cao giọng đáp: "Đương nhiên câu câu là thật. Trương tông chủ, đừng bị chút việc nhỏ tả hữu phán đoán. Hùng tông chủ cũng tốt, Lục Quỷ Vương cũng được, bọn họ đều có nguyên nhân. Nhưng ta cũng có thể cam đoan với ngươi, ngày mai còn có thể thấy bọn hắn sinh long hoạt hổ, lão phu không làm gì bọn hắn. Ngày mai còn cần bọn hắn cùng nhau đến đây ký ma thề."
"Tông chủ ta không sao?"
Lúc này, quân sư mặt trắng của Huyết Hùng phái vọt ra, còn muốn hỏi gì. Trương Mạc thấy không ổn, vội vàng liếc Dương Thạc. Dương Thạc tiến lên một cước đạp ngã mặt trắng, sau đó cùng lão cẩu đỡ hắn đi, bảo hắn đừng lắm lời.
Mặt mang nụ cười lúng túng, Trương Mạc nói: "Nguyệt Ma đại nhân, ngươi nói vậy, ta rất khó tin ngươi. Hay là ngươi trước hết để Hùng tông chủ, cùng Lục Quỷ Vương tới tâm sự. Mọi người gặp mặt, hiểu lầm tự nhiên giải trừ."
Nguyệt Ma chậm rãi nói: "Ngày mai, ta nói, là ngày mai. Còn tin hay không, đó là chuyện của các ngươi. Mấy vị, lão phu hết lời ngon ngọt, chuyện tốt làm tận, đừng thật để lão phu lại giết hết người."
Trương Mạc nhất thời không biết quyết định ra sao. Diệu Ly, Trần Tiểu Tiểu cũng không nói một lời. Các nàng vạn lần không muốn tin Nguyệt Ma, nhưng cũng biết cục diện bây giờ thật không tốt để động thủ. Uy hiếp của Bá Nguyên cảnh vẫn quá đáng sợ.
"Thế nào, Trương tông chủ, nghĩ xong chưa? Là lại tin lão phu một lần, hay là hiện tại liền động thủ?"
Nguyệt Ma lộ ra kiên nhẫn có chút không đủ. Diệu Ly và Trần Tiểu Tiểu hơi khom người, đều làm xong liều mạng chuẩn bị. Theo các nàng, Trương đại ma đầu không thể nào dễ dàng bị dao động như vậy. Nên đánh vẫn phải đánh!
Nhưng khoảnh khắc sau, Trương Mạc lại cười nói: "Ai nha, Nguyệt Ma đại nhân nói vậy là sao. Ta đương nhiên tin tưởng ngươi. Ngày mai gặp, yên tâm, ngày mai nhất định gặp."
Chỉ một thoáng, Diệu Ly ngây ngẩn, Trần Tiểu Tiểu càng đột nhiên quay đầu. Nguyệt Ma lúc đầu cũng bắt đầu tụ khí, nghe Trương Mạc nói vậy, lập tức khẽ cười: "Tốt, quả nhiên Trương tông chủ vẫn là người thức thời. Chúng ta ngày mai vách núi gặp."
Nguyệt Ma lại lần nữa người nhẹ nhàng bay lên, đạp không mà đi. Trương Mạc nhẹ nhàng phất tay: "Nguyệt Ma đại nhân đi tốt!"
Mãi cho đến khi Nguyệt Ma triệt để rời đi, Trương Mạc mới thở phào nhẹ nhõm. Đánh? Lấy gì đánh? Chính diện ắt hẳn phải chết không nghi ngờ. Trước cứ lừa đi, sau đó, lại suy nghĩ cách đào mệnh!