Yêu Người Thầm Lặng
4
Việc tôi và Mục Dã cắt đứt quan hệ không phải là chuyện ngẫu nhiên, tôi cố tình để lộ điều đó.
Tin tức này nhanh chóng lan truyền trong giới thượng lưu, trở thành đề tài bàn tán của không ít người.
Mục Dã vốn là con riêng, một sự tồn tại khiến người ta khinh thường.
Mẹ ruột của anh ta là tình nhân của ông Mục, lén ra nước ngoài sinh hắn.
Đến khi Mục Dã năm tuổi, bà ta đã vứt Mục Dã trước cửa nhà họ Mục.
Mục gia chỉ có thể miễn cưỡng nhận anh ta vào.
Lần đầu tiên tôi gặp anh ta là trong một buổi tiệc tối.
Một nhóm trẻ con xô ngã anh ta xuống đất.
Chúng réo gọi anh ta bằng những lời lẽ cay nghiệt: "chó hoang", "con ngoài giá thú" cùng vô số câu mỉa mai độc ác khác.
Đọc truyện tại MonkeyD để ủng hộ người dịch An Phụng - 安凤.
Anh ta lặng thinh, ánh mắt vô hồn, đôi mày phủ đầy u ám và vẻ yếu ớt.
Không hiểu sao, tôi bỗng thấy mềm lòng, bước tới đưa tay giúp anh ta đứng dậy.
Bố mẹ của bọn trẻ vội vã kéo chúng đi, không quên cúi đầu xin lỗi tôi.
Mục Dã ngây người nhìn tôi, đôi mắt long lanh ánh nước.
Ở ngôi trường quý tộc này, mọi người luôn coi thường Mục Dã chỉ vì anh ta là con ngoài giá thú.
Những lời lăng mạ và sự bắt nạt đã trở thành chuyện thường ngày.
Cứ cách vài ba ngày, trên người anh ta lại xuất hiện thêm những vết thương mới.
Tôi giận đến mức trực tiếp tìm ra những kẻ bắt nạt anh ta, rồi cho chúng một trận nhớ đời.
Cuối cùng, chúng phải cúi đầu xin lỗi Mục Dã với cơ thể đầy vết thương.
Từ đó, không ai còn dám công khai sỉ nhục anh ta nữa.
Chúng tôi dần trở nên gần gũi hơn, suốt mười mấy năm luôn kề cận bên nhau.
Khi chúng tôi chính thức xác nhận mối quan hệ, mọi người đều thấy đó là điều hiển nhiên.
Bố và anh trai tôi không mấy hài lòng với thân phận con riêng của anh ta.
Nhưng vì tôi yêu anh ta, và suốt bao năm qua, Mục Dã luôn tận tâm chăm sóc tôi, nên cuối cùng, họ cũng ngầm chấp nhận.
Cuộc hôn nhân giữa hai gia đình gần như đã được định sẵn.
Nhờ sự ủng hộ của nhà họ Khương, Mục Dã có cơ hội bước chân vào trụ sở chính của Mục Thị.
Từ một nhân viên cấp thấp, anh ta từng bước vươn lên, dùng thực lực khiến những cổ đông mang định kiến phải câm nín.
Suốt năm năm tôi du học, anh ta đã ngồi vào vị trí phó tổng giám đốc.
Mọi người đều tin rằng sớm muộn gì chúng tôi cũng sẽ bước vào lễ đường.
Không ngờ, cuối cùng mọi chuyện lại kết thúc theo cách này.
......
Anh trai tôi, Khương Khoát, đã tiếp quản Khương Thị và ngày càng trở nên quyết đoán.
Anh trực tiếp gây áp lực lên Mục Thị, buộc ông Mục phải đưa ra lời giải thích với nhà họ Khương.
Khương Khoát giận dữ, đưa tay đẩy nhẹ trán tôi.
"Anh đã nói rồi, hắn không phải người tốt. Vậy mà em cứ mù quáng lao vào yêu."
Tôi cúi đầu, giả vờ đáng thương, không dám cãi lại một lời.
Giọng anh ấy dần dịu xuống:
"Thôi nào, có gì to tát đâu, chẳng qua chỉ là một gã đàn ông thôi. Anh sẽ tìm cho em mười người khác, được chứ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi: "......"
"Thật ra, không cần đâu."
Bây giờ, tôi không còn kỳ vọng vào tình yêu nữa. Sự nghiệp mới là ưu tiên hàng đầu.
Cuối tuần, tôi hoàn thành buổi biểu diễn đầu tiên sau khi trở về nước, chính thức trở thành trưởng nhóm.
Giữa giai điệu du dương, từng bước nhảy của tôi nhẹ nhàng, uyển chuyển, tựa như một cánh thiên nga kiêu hãnh lướt trên mặt hồ.
Cả hội trường chật kín người, tiếng vỗ tay vang dội.
Giữa biển người ấy, tôi nhìn thấy Mục Dã ngồi ở hàng ghế đầu, tay cầm một bó hoa hồng.
Ánh mắt anh trầm lắng, dõi theo tôi không rời. Trong đôi mắt ấy chất chứa những cảm xúc khó tả, xen lẫn sự ngạc nhiên không thể che giấu.
Chợt nhớ lại, nhiều năm trước, anh cũng từng ngồi dưới sân khấu, lặng lẽ dõi theo tôi biểu diễn như thế này.
Mỗi lần màn trình diễn kết thúc, anh luôn mỉm cười dịu dàng, ôm tôi vào lòng và trao tặng những đóa hồng rực rỡ.
Chưa từng vắng mặt dù chỉ một lần.
Mục Dã tiến về phía tôi, bó hoa trong tay, như thể chưa từng có gì thay đổi.
"Lan Lan, chúc mừng em."
Trong mắt anh hằn lên những quầng thâm rõ rệt, dấu vết của những ngày dài chịu đựng áp lực.
Tôi lạnh lùng nhìn anh, không đưa tay nhận bó hoa.
Mục Dã khẽ nhíu mày, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng.
"Khương Lan, anh tưởng chúng ta vẫn có thể làm bạn. Em không cần phải như vậy."
Tôi bật cười, chưa bao giờ gặp ai vô sỉ đến mức này.
"Nếu anh không phản bội, có lẽ chúng ta vẫn có thể làm bạn."
Trong mắt anh lóe lên chút ngượng ngùng, nhưng rất nhanh đã lấy lại vẻ bình tĩnh, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
"Hôm nay anh đến để xin lỗi em. Anh sẽ đền bù cho em. Dù sao hai nhà chúng ta vẫn còn hợp tác, đừng để mọi chuyện đi quá xa, được chứ?"
Câu cuối cùng của anh mang theo chút đe dọa.
Như thể đã chắc chắn rằng tôi sẽ nhẫn nhịn vì lợi ích hợp tác giữa hai gia đình.
Chúng tôi đối diện nhau trong giây lát , cuối cùng, tôi đưa tay nhận lấy bó hoa.
Mặt anh lập tức dịu lại, vừa định mở miệng.
Tôi nhẹ nhàng vẽ một đường cong hoàn hảo, thẳng tay ném bó hoa hồng vào thùng rác, nụ cười trên môi không vương chút u ám.
"Rác rưởi thì nên ở trong thùng rác, anh thấy đúng không?"
Nụ cười của Mục Dã cứng đờ, giữa chân mày lộ ra vẻ sắc bén. Sắc mặt anh đột nhiên trầm xuống—một dấu hiệu rõ ràng rằng anh sắp nổi giận.
"A Dã!"
Mạc Ngôn Hoan đứng cách đó không xa, cắn chặt môi, đôi mắt ngập tràn nước, như thể vừa chịu một nỗi ấm ức tày trời.
Cô ta hung hăng trừng mắt nhìn tôi một cái, rồi quay người bỏ chạy.
Sắc mặt Mục Dã thoáng vẻ hoảng loạn, ánh mắt nhìn tôi lạnh lẽo, xen lẫn sự chán ghét sâu sắc.
"Khương Lan, cô giỏi lắm!"
"Cô nghĩ tổn thương Ngôn Hoan thì tôi sẽ quay lại với cô sao? Tôi đã không còn yêu cô từ lâu rồi, đúng là tự rước nhục vào thân!"
Nói xong, anh ta vội vàng đuổi theo cô ta, như thể chỉ cần nhìn tôi thêm một giây nữa thôi cũng là một sự giày vò.
Hắn thực sự nghĩ rằng tôi cố tình khiến Mạc Ngôn Hoan hiểu lầm sao?
Đúng là nực cười đến mức không chịu nổi.
Với cái đầu óc thế này, Mục Thị mà giao vào tay hắn, sớm muộn gì cũng phá sản.
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com