Yêu Người Thầm Lặng

Chương 5



5

Ban đầu tôi chỉ nghĩ đây là một chuyện vặt vãnh, không ngờ lại leo thẳng lên hot search.

#Nữ vũ công nổi tiếng giật bạn trai người khác#

#Khương Lan tiểu tam#

#Chính thất lên tiếng đòi công bằng#

.....

Có người đã bỏ tiền mua hot search, khiến cho nhiệt độ của sự việc không những không giảm mà còn ngày càng bùng nổ.

Vô số cư dân mạng ùa vào trang chính thức của đoàn kịch, yêu cầu sa thải kẻ có đạo đức bại hoại.

Yêu cầu sa thải người có phẩm hạnh không đoan chính.

Những người trong cùng vũ đoàn với tôi tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Tôi đối nhân xử thế ôn hòa, họ hiểu rõ nhân phẩm của tôi, nên đương nhiên đứng về phía tôi.

"Chị Lan Lan, bọn họ vu khống quá đáng quá, giờ phải làm sao đây?"

Cô bé vũ công phụ họa nhìn tôi với vẻ mặt đầy lo lắng.

Tôi xoa đầu cô bé, nở nụ cười bình thản.

"Không vội, chẳng mấy chốc sẽ lắng xuống thôi."

Tôi còn thấy chuyện này chưa đủ ầm ĩ nữa.

Tần Ngọc Châu và Khương Khoát đều gọi điện cho tôi, lo lắng về trạng thái của tôi.

Tôi trấn an bọn họ xong liền vào xem bài đăng trên Weibo của cái gọi là "chính thất".

【Tiểu Dã Miêu】viết một bài dài.

Nói rằng tôi lợi dụng thân phận thanh mai trúc mã để luôn quấn lấy Mục Dã.

Nghiêm trọng quấy rầy tình cảm giữa hai người họ.

Từng câu từng chữ đều tràn đầy ấm ức và bất lực.

Cư dân mạng cũng không phụ mong đợi, đào ra được thân phận của tôi.

Chỉ trong chốc lát, nhà họ Khương trở thành tâm điểm dư luận, thậm chí giá cổ phiếu cũng bị ảnh hưởng.

【Một đại tiểu thư mà lại làm ra cái trò tiểu tam này, đúng là mở mang tầm mắt!】

【Đây chẳng phải là tư bản ỷ thế h.i.ế.p người sao? Giỏi giang đến mấy thì sao, cuối cùng cũng chỉ là kẻ suy đồi đạo đức!】

【Tôi sẽ không bao giờ mua bất cứ thứ gì của Khương thị nữa, phì, đồ tiểu tam!】

.....

Tập đoàn Khương thị vẫn không đưa ra bất kỳ tuyên bố nào, mặc cho cư dân mạng chỉ trích.

Anh tôi luôn tin rằng tôi có thể tự mình giải quyết mọi chuyện.

Khi dư luận đạt đến đỉnh điểm, tôi tung ra tập tin PDF đã chuẩn bị từ lâu.

Tôi tự trang điểm cho mình một gương mặt tiều tụy.

Không phải chỉ là giả vờ đáng thương thôi sao? Ai mà không biết chứ?

Tôi quay một video, dù nước mắt lưng tròng nhưng vẫn giữ thẳng lưng, ngẩng cao đầu, rõ ràng mạch lạc giải thích toàn bộ ngọn ngành.

Cộng thêm tập tin PDF với bằng chứng xác thực, tuyến thời gian rõ ràng rành mạch.

Một người phụ nữ họ Tần, vốn biết rõ nội tình, cũng lên mạng kể lại câu chuyện giữa tôi và Mục Dã.

Cô ấy đặc biệt nhấn mạnh thân phận con riêng của anh ta và cách tôi đã giúp đỡ anh ta đạt được ngày hôm nay.

Không hổ danh là nhà văn, từng câu từng chữ đều tràn ngập cảm giác "Lan Nhân Tụ Quả" của số mệnh.

Tập đoàn Khương thị ra tay, kiện một số tài khoản lớn tung tin bịa đặt.

Cuối cùng, bọn họ thừa nhận rằng mình đã bị Mạc Ngôn Hoan mua chuộc, tài khoản với hàng trăm nghìn người theo dõi bị xóa sổ.

Còn về Mục Dã, hot search kéo dài như vậy mà anh ta không hề có bất kỳ động thái thanh minh nào.

Chẳng qua là để dỗ dành tình nhân nhỏ của mình, tiện thể cho tôi một lời cảnh cáo.

Nghĩ rằng tôi sẽ hạ mình cầu xin anh ta sao?

Mơ đi!

Cư dân mạng nhận ra mình bị lợi dụng làm công cụ, cơn giận dữ bùng nổ đến đỉnh điểm.

【Tiểu Dã Miêu】bị công kích dữ dội đến mức rời mạng, xóa sạch mọi kỷ niệm tình yêu với Mục Dã.

Thông tin của Mạc Ngôn Hoan bị đào ra, cô ta bị công ty sa thải.

Chuyện cũ thời đại học giật bạn trai người khác cũng bị đào lại.

Thật giả lẫn lộn, khó mà phân biệt.

Nhưng cư dân mạng không quan tâm, thứ họ cần là cảm xúc, không phải sự thật.

【Không hổ là đại tiểu thư nhà họ Khương, logic rõ ràng mạch lạc, không biết cao hơn mấy bậc so với bài văn mơ hồ của Tiểu Dã Miêu kia!】

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

【Tôi đã nói rồi, Tiểu Dã Miêu này không phải thứ tốt đẹp gì, vậy mà các người còn không tin?】

【Yo, lúc đó chính cậu mắng người ta hăng nhất, giờ sự thật phơi bày thì lại mất trí nhớ rồi à?】

【Mạc Ngôn Hoan bản thân đã là kẻ chuyên làm "tiểu tam", vậy mà còn dám vu khống người khác?】

【Đại tiểu thư nhà họ Khương xinh quá, hít hà hít hà!】

....

Bố tôi tức giận đến mức không thể kìm nén, trực tiếp đến tận nơi yêu cầu ông Mục đưa ra lời giải thích.

Ông ta lo lắng đến mức toát mồ hôi hột.

Lần này, Mục Dã tự bê đá đập vào chân mình.

Mục thị chọc giận Khương gia, nhiều khách hàng lần lượt hủy hợp tác.

Các lãnh đạo cấp cao của Mục thị gây áp lực lên ông Mục, yêu cầu bãi nhiệm chức vụ phó tổng của Mục Dã, cho rằng anh ta phẩm hạnh không đoan chính, khó có thể gánh vác trọng trách.

Bị ép bởi áp lực từ nhiều phía, ông Mục chỉ có thể tạm thời để Mục Dã rời khỏi công ty.

Mục Dã thất thần tìm đến tôi, đôi mắt anh ta mệt mỏi, cằm lún phún râu.

"Khương Lan, tình nghĩa hơn mười năm của chúng ta, em nhất định phải làm thế này sao?"

Anh ta chẳng hề hối cải, từng câu từng chữ đều là chất vấn.

Lòng tôi chợt dâng lên vị chua xót—thì ra anh cũng biết đến cái gọi là tình nghĩa mười mấy năm.

"Tôi bị Mạc Ngôn Hoan vu khống, lúc đó anh có nghĩ đến tình nghĩa của chúng ta không?"

Sắc mặt anh ta khựng lại, trong mắt lóe lên một tia chán ghét, nhưng cuối cùng vẫn phải hạ giọng.

“Lan Lan, đừng làm loạn nữa, hai nhà chúng ta là thế giao, em nỡ lòng nào để hai nhà trở mặt sao?”

Tôi cười, “Chẳng lẽ hai nhà trở mặt là do tôi sao?”

Mục Dã căng chặt gương mặt, cố gắng kiềm chế sự thiếu kiên nhẫn giữa hàng mày, giọng nói lạnh như băng.

"Anh nghĩ tôi thiếu đàn ông đến mức phải nhặt đồ thừa của người khác sao?"

"Đừng thách thức sự kiên nhẫn của tôi nữa, Khương Lan."

Bốp—

Lúc hoàn hồn lại, tôi đã tát anh ta một cái, cả người tức đến phát run.

Anh ta làm sao có thể nói ra những lời vô liêm sỉ như vậy?

Mục Dã nhìn tôi đầy kinh ngạc, đôi mắt dần đỏ ngầu.

"Khương Lan, em làm cái gì vậy!"

Tôi khép mắt lại, cố gắng kiềm chế cơn giận dữ đang dâng trào.

" Mục Dã, anh chỉ là một đứa con riêng, không có tôi, làm gì có anh của ngày hôm nay."

"Tôi có thể cho anh, thì cũng có thể lấy lại."

Đọc truyện tại MonkeyD để ủng hộ người dịch An Phụng - 安凤.

Sắc mặt anh ta tối sầm lại, nhưng khóe môi lại chậm rãi nhếch lên, như thể đang chế nhạo rằng cuối cùng tôi cũng lộ ra bộ mặt thật.

Giọng của Mục Dã lạnh lẽo đến cực điểm, chẳng còn chút dịu dàng nào như trước.

"Khương đại tiểu thư, chẳng phải cô tiếp cận tôi chỉ vì tôi là một đứa con riêng, dễ thao túng hay sao?"

"Cô nâng đỡ tôi, chẳng phải chỉ để nhìn tôi biết ơn cô sao?"

"Nếu đã vậy, tôi cũng muốn để cô nếm thử cảm giác trái tim tan nát thành từng mảnh!"

Nụ cười trong mắt anh ta dần biến mất, thay vào đó là sự khinh miệt và chế giễu.

Đầu tôi ong lên một tiếng, từng kỷ niệm với Mục Dã như thước phim quay chậm, không ngừng lướt qua trong tâm trí.

Thật đáng sợ!

Tất cả những gì tôi dành cho anh ta, đều bị xem như sự ban ơn.

Tôi trao đi một tấm chân tình, nhưng anh ta lại dùng sự ác ý lớn nhất để phán đoán tôi.

Mục Dã không yêu tôi, anh ta chỉ muốn giẫm lên tôi để leo lên cao, rồi sau đó đá tôi thật mạnh, nhìn tôi chật vật.

Tôi cố gắng kìm nén cảm giác cay xè nơi khóe mắt, không muốn để lộ chút yếu đuối nào trước mặt anh ta.

"Mục Dã, nếu anh cảm thấy sự tốt bụng của tôi là một sự sỉ nhục đối với nhân cách cao quý của anh, thì hoàn toàn có thể từ chối."

"Chứ không phải như bây giờ, vừa cầm bát ăn thịt, vừa buông bát mắng người."

Anh ta sững người, đôi môi khẽ mấp máy, trong mắt vậy mà lại thoáng qua một tia hoang mang.

Tôi nuốt xuống cảm giác nghẹn đắng nơi cổ họng, chậm rãi mở miệng.

"Một tấm chân tình cho chó ăn, tôi chấp nhận. Tự lo cho mình đi."

Mục Dã mắt đỏ hoe, cánh tay khẽ động, như thể muốn níu giữ tôi lại.

Tôi quay lưng rời đi, không bao giờ ngoảnh đầu nhìn lại.

Cho một bữa cơm thì biết ơn, cho nhiều lại sinh thù.

Chó hoang dù có nuôi, cũng khó mà thuần phục.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com