Yêu Người Thầm Lặng

Chương 7



7

Mục Hòa vừa về nước đã lập tức liên hôn với nhà họ Khương, tin tức này như một cơn bão quét qua giới thượng lưu.

Hai tập đoàn lớn mạnh liên kết, tuyên bố sẽ duy trì hợp tác chặt chẽ trong tương lai.

Chỉ trong thời gian ngắn, tình hình cổ phiếu của hai nhà Khương – Mục dần ổn định và khởi sắc.

Giới thượng lưu không ai dám bàn tán sau lưng nữa.

Ai gặp tôi cũng phải cung kính chúc mừng một tiếng.

Nhưng Mục Dã thì lại khác.

Mục Hòa vốn dĩ đã là một sự tồn tại xuất sắc hơn hắn.

Nếu không phải vì tai nạn ngoài ý muốn, phải ra nước ngoài chữa trị, thì Mục Dã căn bản không thể thuận buồm xuôi gió như vậy.

Tin tức Mục Hòa và tôi đính hôn vừa được công bố cũng đồng nghĩa với việc Mục Dã hoàn toàn bị vứt bỏ.

Những kẻ từng cung kính với hắn giờ quay lưng chế giễu, khiến hắn mất hết thể diện.

Hắn không dám phản kháng, chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng.

Vốn dĩ chỉ là một đứa con riêng không thể đường hoàng xuất hiện, ai nấy đều chờ xem hắn trở thành trò cười.

Mất đi sự che chở của nhà họ Khương và nhà họ Mục, hắn còn có thể làm được gì?

Mục Dã gọi cho tôi vô số cuộc, nhưng tôi đều thẳng tay cúp máy.

Tôi chính là muốn hắn hiểu rằng—tôi có thể cho hắn chân tình, quyền thế, địa vị.

Cũng có thể thu hồi tất cả, đạp hắn xuống bùn lầy.

Nếu chó hoang nuôi không thuần, vậy thì vứt đi.

Có gì to tát đâu chứ.

.......

Đọc truyện tại MonkeyD để ủng hộ người dịch An Phụng - 安凤.

Sau khi lễ đính hôn kết thúc, tôi và Mục Hòa trở về biệt thự tân hôn.

Lâu rồi không gặp, vậy mà Mục Dã lại xuất hiện trước cổng biệt thự.

Dưới mắt hắn thâm quầng, đôi mắt từng rực rỡ như dải ngân hà giờ đây đầy những tia m.á.u đáng sợ.

Cằm lởm chởm râu ria, cả người toát lên vẻ tàn tạ, tiều tụy.

Không còn chút dáng kiêu hãnh, rực rỡ của ngày xưa.

"Lan Lan!"

Hắn vừa nhìn thấy tôi, đôi mắt lập tức sáng lên, nhanh chóng bước về phía tôi.

Tôi ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người hắn, cau mày lùi lại một bước, nhưng eo đã bị một bàn tay ấm áp đặt lên.

Nhiệt độ nóng rực xuyên qua lớp váy lụa mềm mại truyền đến da tôi, khiến tôi không khỏi run lên một chút.

Quay đầu lại, tôi bắt gặp đôi mắt của Mục Hòa, vẫn luôn mang theo ý cười.

Anh ấy hơi cúi người, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Lan Lan, em có muốn anh tránh đi một chút không?"

Rõ ràng là đang mỉm cười, nhưng trong đáy mắt lại ẩn chứa chút lạnh lẽo.

Dường như chỉ cần tôi gật đầu, anh ấy lập tức có thể ra tay với Mục Dã.

Chú rể của tôi, chiếm hữu cũng dữ dội ghê.

"Không cần đâu, anh là chồng em."

Tôi chủ động nắm lấy tay anh ấy, cảm giác áp lực khó hiểu kia lập tức tan biến.

Ánh sáng trong mắt Mục Dã nhanh chóng vụt tắt, hắn khẽ nhếch môi cười chua chát.

"Lan Lan, anh biết mình sai rồi. Anh đã đọc từng chữ trong PDF của em mà không sót một chữ nào. Anh thật sự là một kẻ khốn nạn, lúc nào cũng nghi ngờ tấm lòng của em. Anh ở bên Mạc Ngôn Hoan chỉ để chọc cho em ghen thôi. Anh thật sự hối hận rồi, em tha thứ cho anh được không?"

Giọng hắn mang theo nỗi xót xa khó tả, đôi mắt đỏ hoe phủ lên một lớp sương mỏng.

Tôi cười rạng rỡ, không vương chút u ám.

"Mục Dã, bây giờ anh thật sự giống hệt một con ch.ó hoang."

Hắn sững sờ tại chỗ, những giọt nước mắt đục ngầu lặng lẽ lăn xuống gò má.

Môi mấp máy, nhưng chẳng thể thốt ra dù chỉ một chữ.

Mục Hòa nhẹ nhàng tung ra đòn chí mạng.

"Mục Dã, bây giờ cậu nên gọi cô ấy là chị dâu. Sau này chú ý một chút."

Mục Dã bỗng như phát điên, lao lên quấn lấy Mục Hòa, giằng co dữ dội.

Hai mắt Mục Dã đỏ ngầu, cơn giận dữ và tuyệt vọng bị đè nén bấy lâu nay bùng nổ, từng câu từng chữ đều nghẹn ngào, khàn đặc.

"Khương Lan là của tôi! Anh chỉ là kẻ đê tiện, nhân cơ hội chen chân vào!"

"Người cô ấy yêu là tôi mà!"

Mục Hòa vẫn cười dịu dàng như một vị Bồ Tát, nhưng ra tay thì không chút nương tình, từng cú đ.ấ.m giáng xuống mạnh mẽ, dứt khoát.

Mục Dã loạng choạng lùi về sau, vết thương nơi khóe miệng rỉ m.á.u rõ rệt.

Hắn tuyệt vọng nhìn tôi, nỗi bi thương trong mắt gần như sắp tràn ra.

"Lan Lan..."

Tôi không buồn liếc nhìn, chỉ thẳng bước về phía trước, nắm lấy tay Mục Hòa.

"Đau không?"

Đầu ngón tay Mục Hòa khẽ run lên, nụ cười dần thu lại, ánh mắt cụp xuống.

"Có hơi đau."

Trong tầm mắt thoáng qua, tôi thấy Mục Dã siết chặt nắm đấm, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên đáng sợ.

Hắn nhìn tôi chằm chằm, khát khao tôi chỉ một lần quay đầu lại.

Tôi nắm tay Mục Hòa, lướt qua Mục Dã.

Hắn đứng sững tại chỗ, không nhúc nhích.

Như thể bị rút cạn sức lực, không thể bước thêm dù chỉ một bước.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com