Một luồng kim quang rực rỡ chói lòa bùng phát, rọi sáng cả không gian rộng lớn trước đại điện, tựa như vầng thái dương giáng thế, dung nham tuôn trào, quang mang cuồn cuộn khiến người ta không cách nào mở mắt nhìn thẳng.
Cảnh trưởng lão là người đứng gần nhất, bị ánh sáng phát ra từ Ngũ Hành Thạch làm choáng váng, vội lùi lại một bước, cưỡng đoạt tảng thạch khỏi lòng bàn tay Phương Chính. Lúc bấy giờ, quang mang chói lọi mới dần tĩnh lặng.
Chân mày Cảnh trưởng lão dựng ngược, kích động đến mức giọng nói cũng biến điệu: "Cực... cực phẩm đơn linh căn ư?" A Chính bị tiếng thét bất ngờ làm giật mình, khẽ cau đôi mày thanh tú mà xoa xoa vành tai, không hiểu vì sao vị bá bá thường ngày nghiêm nghị lại đột nhiên hét lớn đến thế, khiến vành tai nó đau nhức.
Ngu Vọng Khâu càng thêm kích động, lập tức từ thượng tọa phi thân xuống, vẻ mặt không thể tin được, liên tục xác nhận với Cảnh trưởng lão: "Đơn linh căn? Thật là đơn linh căn sao?"
"Chưởng môn, đúng là đơn linh căn.
Hơn nữa còn là cực phẩm kim linh căn."
Cảnh trưởng lão nuốt khan, cả đời ông chưa từng thấy đo ra đơn linh căn, lại còn là cực phẩm thuần sắc, không vướng chút tạp mạch nào, ánh sáng phát ra chói lòa suýt nữa làm lóa cả mắt ông.
Ngu Vọng Khâu đương nhiên nhận ra ánh sáng ấy chỉ có thể là đơn linh căn, chỉ là kết quả này nằm ngoài dự liệu, thế nên mới vô thức hỏi lại.
Ông vốn không kỳ vọng nhiều vào kết quả đo linh căn của hai đứa nhỏ này, bởi lẽ tuy chúng đáng yêu khiến người ta sinh lòng yêu mến, song phụ thân của bọn chúng rốt cuộc chỉ là một phàm nhân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ban đầu ông còn tính đợi đến khi Phương Dao đột phá Nguyên Anh kỳ sẽ tìm cho nàng một đạo lữ môn đăng hộ đối, ai ngờ lại xảy ra chuyện như thế này. Nhất là khi biết đối phương chỉ là một phàm nhân, trong lòng ông đã từng không khỏi tiếc nuối vì thiên phú tuyệt hảo của đồ nhi lại bị uổng phí mất rồi.
Nào ngờ, lại đo ra đơn linh căn cực phẩm! Hơn nữa lại là kim linh căn thiên bẩm tu kiếm, quả là mầm non khó cầu trong giới tu kiếm!
Thôi trưởng lão ngay khi nhìn thấy ánh kim lóe lên đã bật dậy khỏi chỗ ngồi. Sau giây lát kinh ngạc, ông ta là người đầu tiên phản ứng lại, chắp tay cười lớn: "Chúc mừng chưởng môn!"
"Hay! Hay lắm! Hay lắm!" Ngu Vọng Khâu thốt liên tiếp ba tiếng "hay!", bàn tay to khẽ xoa đỉnh đầu Phương Chính, khóe miệng giãn ra, gần như kéo đến tận mang tai. "Linh Tiêu Tông ta rốt cuộc cũng có đệ tử đơn linh căn rồi, ha ha ha! Ta xem thử lão già họ Viên kia sau này còn dám kiêu căng với ta nữa chăng!"
Chưởng môn Viên Hạc của Kim Dương Tông bên cạnh là cố giao nhiều năm của ông, vì cả hai tông đều là kiếm tông nên thường xuyên qua lại luận đạo, tỷ thí so tài.
Nửa năm trước, Viên Hạc thu nhận một đệ tử đơn linh căn, hận không thể rải truyền âm thạch khắp chốn tam giới cho vạn người đều hay biết, lại còn liên tục gửi ba bức thư tới Linh Tiêu Tông, ngôn từ trong thư tràn ngập vẻ khoe khoang, ngạo mạn.
[Thời tiết gần đây thật đẹp, Ngu huynh khi nào rảnh rỗi ghé tệ tông một chuyến, ngắm thử đệ tử đơn linh căn mà ta mới thu nhận nhé —]
[Ngu huynh, huynh cũng biết ta nhiều năm bị tâm ma nhiễu loạn, đêm đêm trằn trọc khó ngủ. Ấy vậy mà từ khi thu nhận đệ tử mới, ta mỗi ngày đều có thể an giấc đến sáng, căn bệnh mất ngủ này vậy mà khỏi hẳn. Huynh nói xem, đó có phải là một điều thần kỳ không?]
---