[Ngu huynh, sao huynh không hồi âm vậy? Chẳng lẽ huynh ghen tị vì ta thu được đồ đệ tốt ư? Ấy da, chúng ta làm huynh đệ bao nhiêu năm, đâu đến mức nhỏ nhen ấy chứ? Đồ đệ của ta cũng là đồ đệ của huynh đệ chúng ta. Lần sau gặp mặt, nhớ chuẩn bị cho hắn một phần lễ ra mắt thật hậu hĩnh nhé.]
Cái giọng điệu kiêu căng khoác lác đó suýt chút nữa khiến Ngu Vọng Khâu tức đến hộc máu, lại còn không thể không cắn răng đem một thanh linh kiếm thượng phẩm ra làm quà gặp mặt.
Còn có lời đồn rằng vị đệ tử đơn linh căn kia thực ra là cốt nhục riêng của Viên Hạc và thánh nữ Hợp Hoan Tông. Ngu Vọng Khâu ngoài mặt ra vẻ khinh thường, song trong lòng lại chua chát hơn cả trái thanh yên sống.
Giờ đây thì hay rồi! Linh Tiêu Tông của ông cũng có đệ tử đơn linh căn, lại còn là đồ tôn của chính ông!
Ngu Vọng Khâu hận không thể lập tức cầm bút viết thư gửi ngay tới Kim Dương Tông, vả cho lão già kia một bạt tai ngay tức thì.
"Kim quang kia rực rỡ đến vậy, lẽ nào đơn linh căn nào cũng chói sáng dường này ư?" Tô Minh Họa nghiêng người hỏi Cảnh Úc và Thủ Chuyết.
Cả hai người đều lắc đầu. Làm sao bọn họ biết được, ngay cả bọn họ cũng chỉ là song linh căn mà thôi.
"Tông môn ta đã lâu không xuất hiện đơn linh căn rồi vậy." Cảnh Úc trầm ngâm nói.
Chuyện đó Thủ Chuyết lại biết rõ, liền gật đầu: "Đúng là rất lâu rồi, ước chừng cũng đã sáu trăm năm."
"Chẳng trách sư phụ lại vui mừng đến thế."
Trong thời đại đề cao thiên phú này, kẻ có tứ linh căn đã có thể nhập nội môn làm đệ tử, tam linh căn thì đủ tư cách làm đệ tử thân truyền của trưởng lão. Mà những người song linh căn như đám Tô Minh Họa đã được xem là thiên tài trong tông môn.
Cực phẩm đơn linh căn vạn dặm khó tìm một người, dù đặt ở bất kỳ môn phái nào cũng đều là trân bảo trấn tông, được cung phụng tựa bảo vật. Ngay cả đại sư tỷ cũng chỉ là song linh căn, nhưng nàng lại sở hữu thiên sinh kiếm cốt, là một kiếm tu trời sinh, so ra linh căn thế nào cũng đã chẳng còn trọng yếu nữa.
Mà lúc này sắc mặt Phương Dao cũng đầy vẻ khó tin.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chính nàng chỉ là kim mộc song linh căn, lại sinh hạ cốt nhục cùng người phàm, cớ sao linh căn của đứa nhỏ còn tiến hóa được?
"Ca ca quả thật lợi hại!"
Phương Viên dẫu chẳng hay đơn linh căn là gì, song thấy đám đông quanh mình đều kinh ngạc thất thố, nàng cũng lờ mờ đoán được huynh trưởng vừa trắc nghiệm ra một loại thiên tư vô cùng phi phàm.
"A Viên, con cũng mau lại đây thử xem."
Ngu Vọng Khâu không nén nổi nóng ruột, đẩy Phương Viên bước lên phía trước.
Hai đứa trẻ là song sinh, huynh trưởng là cực phẩm đơn linh căn, muội muội ắt hẳn cũng mang thiên tư tương tự.
Mọi người mang theo kỳ vọng, tề tựu ánh mắt vào khối Ngũ Hành Thạch bé nhỏ kia.
Tô Minh Họa thậm chí còn vội giơ tay che mắt trước, sợ rằng sẽ bị vầng hào quang của cực phẩm linh căn làm cho chói mắt.
Phương Viên đặt bàn tay nhỏ nhắn lên mặt đá, mọi người đều nín thở. Từng khắc thời gian trôi đi chậm rãi, nhưng Ngũ Hành Thạch lại hoàn toàn bất động, không chút dị tượng nào sinh ra.
Ngu Vọng Khâu cúi đầu nhìn bé gái xinh tựa ngọc điêu trước mắt, lại quay sang nhìn Cảnh trưởng lão: "Ngươi dám chắc Ngũ Hành Thạch này không hề hỏng hóc chứ?"
Cảnh trưởng lão cười gượng: "Chưởng môn, Ngũ Hành Thạch làm sao có thể hỏng được? E rằng đứa nhỏ này quả thực là một phàm nhân không mang linh căn."
Tất cả các tông môn đều dùng Ngũ Hành Thạch để kiểm tra linh căn, từ xưa đến nay chưa từng sai sót nửa phần.
---