Yêu Vương Mất Trí, Bế Con Nhận Thê

Chương 40:



Cảnh trưởng lão lắc đầu khẽ thở dài, phụ thân là người phàm, có thể sinh ra một người con mang đơn linh căn đã là kỳ tích hiếm có khó tìm, cũng không thể cưỡng cầu nhiều hơn.

Ngu Vọng Khâu nhìn A Viên vẫn còn ngây thơ chưa hay sự đời, trong lòng không khỏi có phần hụt hẫng.

Kết quả như vậy chẳng phải quá đỗi tàn nhẫn đối với đứa trẻ này sao?

Huynh trưởng là thiên chi kiêu tử với đơn linh căn thượng phẩm, còn nó chỉ là một phàm nhân tầm thường. Hiện giờ nó còn nhỏ, chưa hiểu điều đó nghĩa là gì, nhưng sau này lớn lên, một khi cảm nhận được sự chênh lệch ấy e rằng sẽ suốt đời chìm trong khổ đau. Ngu Vọng Khâu hít sâu một hơi, chợt sinh bất cam, tự mình lần nữa nâng cổ tay Phương Viên đặt lên khối Ngũ Hành Thạch, quyết tâm thử lại một lần.

Bàn tay chạm vào mặt đá vẫn im lìm, không chút phản ứng.

Thế nhưng lần này Ngu Vọng Khâu nhận ra Ngũ Hành Thạch không phải không thay đổi, mà là biến hóa vô cùng vi diệu, tinh xảo, tựa hồ một giọt mưa khẽ vương trên mặt hồ tĩnh lặng, chỉ tạo nên những gợn sóng li ti, nếu không nhìn kỹ thì tuyệt nhiên khó lòng phát giác.

Trong tâm trí lão thoáng lóe lên một suy đoán, nén nhịn tiếng tim đập dồn dập trong lồng ngực, đầu ngón tay đặt lên mạch tượng của Phương Viên, truyền một tia linh khí chậm rãi tiến vào, nội thị kinh mạch trong cơ thể đứa trẻ.

Thôi trưởng lão thấy chưởng môn thần sắc ngưng trọng, bản thân cũng nhìn sang Ngũ Hành Thạch trong suốt kia, trong thoáng chốc cũng chợt liên tưởng đến một khả năng, sắc mặt không khỏi đại biến.

Chốc lát sau, Ngu Vọng Khâu bỗng nhiên mở bừng hai mắt, bất ngờ thốt ra một lời kinh thiên động địa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Nó không phải không có linh căn, mà là vô sắc linh căn, Huyền Âm chỉ thể!"

Mọi người vì lời của Ngu Vọng Khâu mà nhất thời rơi vào khoảnh khắc tĩnh lặng xen lẫn kinh ngạc kéo dài, tựa một khoảng lặng đáng sợ trước cơn cuồng phong vũ bão sắp sửa nổi lên.

Chỉ có Tô Minh Họa là không rõ nguyên do, gãi đầu đầy vẻ khó hiểu. Nàng ta biết Huyền Âm chỉ thể, nó cũng giống như thiên sinh kiếm cốt của Đại sư tỷ, đều là thể chất đặc thù do trời ban, nhưng vậy cái gọi là vô sắc linh căn lại là gì?

"Nhị sư huynh, vô sắc linh căn là gì vậy?" Tô Minh Họa cảm thấy dường như chỉ có mỗi nàng ta là không biết chuyện này, trong lòng như bị mèo cào, khó nhịn, đành nhỏ giọng hỏi Thủ Chuyết bên cạnh.

"Vô sắc linh căn là một sự tồn tại còn hiếm có hơn cả đơn linh căn vạn phần, không bị hạn chế bởi thuộc tính ngũ hành, có thể tu luyện mọi loại thuật pháp, mà tốc độ tu luyện lại chẳng hề thua kém đơn linh căn dù chỉ một phân."

Thuộc tính linh căn quyết định một người có thể tu luyện loại thuật pháp nào. Đồng thời, linh căn càng ít càng thuần khiết thì tốc độ học thuật pháp lại càng nhanh.

Người mang ngũ linh căn tuy có thể học được thuật pháp thuộc đủ năm hệ, song chẳng cái nào có thể tinh thông thấu đáo. Tốc độ tu luyện một ngày của đơn linh căn, nếu là ngũ linh căn thì phải mất đến ngàn ngày mới có thể sánh bằng.

Còn vô sắc linh căn lại vừa có thể học hỏi thuật pháp của cả ngũ hành, mà tốc độ tu luyện không hề thua kém đơn linh căn, do đó so với đơn linh căn, nó lại càng quý hiếm bội phần.

Đơn linh căn tuy hiếm, nhưng ít nhất sáu trăm năm về trước, tông môn ta từng xuất hiện một vị, chính là Ô trưởng lão hiện thời vẫn đang vân du khắp chốn. Thế nhưng từ khi Linh Tiêu Tông lập tông đến nay đã hơn bảy nghìn năm, lại chưa từng xuất hiện một người nào có vô sắc linh căn, sách vở ghi chép về nó cũng vô cùng ít ỏi, thế nên việc Tô Minh Họa chưa từng nghe qua cũng là chuyện dĩ nhiên.