Yểu Yểu Lâm An

Chương 1: CHƯƠNG 1



Ta là một người bán đậu phụ.

Nhưng khác với Tây Thi Đậu Phụ nổi danh đầu trấn, nàng ta không chỉ làm đậu phụ mềm mượt, mà ngay cả bản thân nàng cũng có dung mạo trắng trẻo xinh đẹp, người đến cầu thân đã sớm giẫm nát ngưỡng cửa.

Còn ta, sống ở cuối ngõ, tuy rằng đậu phụ làm ra cũng trắng mềm ngon miệng, nhưng về dung mạo lại kém xa Tây Thi Đậu Phụ đến mấy con phố.

Con người ta, sợ nhất chính là bị so sánh.

Bởi vậy, cửa tiệm đậu phụ ở đầu phố tấp nập người ra vào, còn cửa tiệm đậu phụ ở cuối ngõ lại chỉ có lèo tèo vài khách, đôi khi thậm chí vắng tanh vắng ngắt, chỉ vừa đủ kiếm sống qua ngày.

Cho đến ngày nọ, một chàng thư sinh bỗng thường xuyên tìm đến hàng ta mua đậu phụ.

--- Chương 1 ---

Gần đây nghe nói Tây Thi Đậu Phụ đang xem mắt.

Trong sân, rất đông người vây quanh xem náo nhiệt.

Bao gồm cả ta.

Bà mối nói, tên đồ tể ở ngõ Trường Thanh kia là một người có bản lĩnh, chăm chỉ tháo vát, gia cảnh cũng khá giả, mỗi ngày có thể bán được ba đầu heo đấy.

Cấu Nương lại lắc đầu.

Bà mối lại nói, người thợ săn ở đường Tri Xuân cũng không tệ, dũng mãnh uy vũ, không chỉ có nghề kiếm sống giỏi giang, mà còn là một người thật thà biết thương người.

Cấu Nương vẫn lắc đầu.

Bà mối sốt ruột, đứng dậy đi đi lại lại, lúc này mới nhớ ra một người khác, tiếp lời.

Tên nha dịch làm việc trong nha môn Tri phủ, rất được Tri phủ đại nhân coi trọng, thăng quan phát tài chỉ là chuyện một sớm một chiều, gả cho hắn cũng coi như trở thành phu nhân quan.

Cấu Nương vẫn lắc đầu.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Bà mối có chút tức giận: “Cái này cũng không được, cái kia cũng chê bai, không biết Tây Thi Đậu Phụ Cấu Nương cô nương đây muốn tìm người thế nào?”

“Chẳng lẽ còn muốn vào cung làm nương nương ư?”

Cấu Nương chẳng hề bận tâm đến lời mỉa mai trong lời nói của bà mối, chỉ thản nhiên mỉm cười.

“Ta muốn tìm một thư sinh.”

Bà mối bật cười thành tiếng: “Ta nói cô nương ngốc nghếch này, tìm ai cũng không thể tìm thư sinh!”

“Hào hiệp đa (phần) là đồ tể, bạc tình đều là thư sinh. Những kẻ trong bụng có vài đấu chữ chỉ lo phong hoa tuyết nguyệt, mới là những kẻ không đáng tin cậy nhất.”

Cấu Nương lại không cho là vậy, nàng ta dường như đang hồi tưởng điều gì đó, ta luôn cảm thấy trong ánh mắt nàng có một tia sáng yếu ớt.

“Thư sinh học rộng tài cao, trong lòng có đại nghĩa, sao lại không đáng tin cậy?”

Bà mối nhìn Cấu Nương bằng ánh mắt như thể đang nhìn một kẻ ngốc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Nói gì mà trong sách có nhà vàng, nhưng nào có thấy thư sinh nào biến ra được vàng bạc châu báu từ sách đâu.”

“Vai không gánh được, tay không nâng nổi, chỉ lo đọc sách, mọi việc củi gạo dầu muối trong nhà đều phải dựa vào ngươi lo liệu, e rằng ngươi mài đậu phụ đến gãy tay rồi, cũng chưa nuôi nổi một thư sinh!”

“Đúng là tâm cao hơn trời, số mỏng như giấy!”

Nói đoạn, bà mối phất tay áo bỏ đi.

Những người còn lại xem náo nhiệt cũng theo đó mà tản đi.

Những người đó đi rồi, Cấu Nương lại xắn tay áo lên bắt đầu ngâm đậu.

Ta nghe nàng ta lầm bầm.

“Nếu không thể gả cho người mình yêu thích, ta thà cả đời cô thân một mình.”

Không hiểu vì sao, ta cứ thấy lời nàng nói rất có lý.

Cùng người mình yêu thích ở bên nhau, dù sao cũng sẽ vui vẻ hơn.

--- Chương 2 ---

Không ngờ, ta vừa từ đầu phố đi đến cửa tiệm của ta ở cuối ngõ, liền gặp phải một thư sinh.

Chàng đứng trước cửa tiệm của ta: “Có ai không? Ta muốn mua đậu phụ.”

Ta vội vàng bước tới, muốn nắm lấy mối làm ăn khó kiếm này.

“Có có! Công tử trong nhà có mấy miệng ăn? Cần bao nhiêu phần?”

Người đó đáp: “Ta trong nhà chỉ có một mình ta.”

Trong khoảnh khắc ngước mắt lên, ta nhìn rõ người mua đậu phụ kia, chàng đứng trên bậc đá, một thân nho sam xanh trắng, ống tay áo khẽ lay động theo gió. Dung mạo như ngọc trắng, phong thái xuất chúng, trên khuôn mặt tuấn tú mang theo ý cười nhàn nhạt.

Ta vội vàng rũ mắt xuống, luống cuống đi cắt đậu phụ.

Ta chưa từng gặp người nào đẹp đến vậy, chỉ sợ nhìn thêm một cái, liền không thể rời mắt.

Ta cẩn thận dùng khăn tay gói đậu phụ lại, rồi bỏ vào một cái giỏ nhỏ.

Dịu dàng nói: “Đậu phụ của công tử đây.”

Chàng chắp tay hành lễ với ta, rồi đưa tiền cho ta, sau đó mới cầm lấy giỏ, bước xuống bậc đá đi ra khỏi Phố Bình An.

Ta nhìn chằm chằm bóng lưng chàng, mãi lâu không thể rời mắt.

Ta nghĩ, ta đại khái đã hiểu vì sao Cấu Nương lại muốn gả cho một thư sinh.

So với những kẻ đồ tể mổ heo g.i.ế.c cừu, thư sinh quả thật là khác biệt.

....