Yểu Yểu Lâm An

Chương 2



 

--- Chương 2 ---

 

Không ngờ, ta vừa từ đầu phố đi đến cửa tiệm của ta ở cuối ngõ, liền gặp phải một thư sinh.

 

Chàng đứng trước cửa tiệm của ta: “Có ai không? Ta muốn mua đậu phụ.”

 

Ta vội vàng bước tới, muốn nắm lấy mối làm ăn khó kiếm này.

 

“Có có! Công tử trong nhà có mấy miệng ăn? Cần bao nhiêu phần?”

 

Người đó đáp: “Ta trong nhà chỉ có một mình ta.”

 

Trong khoảnh khắc ngước mắt lên, ta nhìn rõ người mua đậu phụ kia, chàng đứng trên bậc đá, một thân nho sam xanh trắng, ống tay áo khẽ lay động theo gió. Dung mạo như ngọc trắng, phong thái xuất chúng, trên khuôn mặt tuấn tú mang theo ý cười nhàn nhạt.

 

Ta vội vàng rũ mắt xuống, luống cuống đi cắt đậu phụ.

 

Ta chưa từng gặp người nào đẹp đến vậy, chỉ sợ nhìn thêm một cái, liền không thể rời mắt.

 

Ta cẩn thận dùng khăn tay gói đậu phụ lại, rồi bỏ vào một cái giỏ nhỏ.

 

Dịu dàng nói: “Đậu phụ của công tử đây.”

 

Chàng chắp tay hành lễ với ta, rồi đưa tiền cho ta, sau đó mới cầm lấy giỏ, bước xuống bậc đá đi ra khỏi Phố Bình An.

 

Ta nhìn chằm chằm bóng lưng chàng, mãi lâu không thể rời mắt.

 

Ta nghĩ, ta đại khái đã hiểu vì sao Cấu Nương lại muốn gả cho một thư sinh.

 

So với những kẻ đồ tể mổ heo g.i.ế.c cừu, thư sinh quả thật là khác biệt.

 

Vùng lân cận này dọn đến một người thanh phong tễ nguyệt như vậy, chẳng mấy ngày đã bị mấy thẩm thẩm kia dò hỏi rõ ràng.

 

Thì ra người đó tên là La Phất An, là một cử nhân, cũng là một tài tử nổi tiếng, nay dọn đến gần Phố Bình An này, hoàn toàn là vì học viện nơi chàng bái học nằm gần đây.

 

Thẩm thẩm bán rượu bên cạnh thấy ta nghe đến ngẩn người, bèn gõ gõ vào đầu ta.

 

“Yểu Yểu, thẩm thẩm ta khuyên con một câu, chớ học tỷ tỷ Cấu Nương của con mà muốn gả cho thư sinh gì cả!”

 

“Tuy rằng La công tử kia quả thật có một khuôn mặt tuấn tú, nhưng nếu bàn đến chuyện sống qua ngày, chỉ có một khuôn mặt đẹp là còn lâu mới đủ, huống hồ, khuôn mặt đẹp đó của chàng, nào phải chỉ có một mình con yêu thích.”

 

“Những ngày này, ta đã thấy chàng ta dây dưa với không ít cô nương với dung mạo khác nhau, còn khiến các cô nương người ta rơi lệ, nhìn qua đã biết là một kẻ đứng núi này trông núi nọ, bạc tình bạc nghĩa.”

 

Ta như có điều suy nghĩ mà gật đầu.

 

Có lẽ giống như những gì trong thoại bản đã kể, cô nương động lòng với thư sinh, lấy thân báo đáp, thư sinh lên kinh ứng thí xong, liền trèo cao phụ bạc, một đi không trở lại, chỉ để lại cô nương một mình đau lòng rơi lệ, u uất mà qua đời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Ta tự cho rằng mình quả thật có dung mạo bình thường, quyết sẽ không trở thành cô nương bị thư sinh ruồng bỏ trong miệng người khác.

 

Dù sao thì một người như La Phất An phong nhã lịch sự, chỉ e là phải xứng với những cô nương tựa như Cấu Nương, đẹp như đóa mẫu đơn đương nở rộ.

 

Dù sao từ xưa đến nay đều là tài tử xứng giai nhân, nào có thoại bản nào kể rằng tài tử lại xứng với một cô nương tầm thường không thể tầm thường hơn.

 

--- Chương 3 ---

 

La Phất An lại đến mua đậu phụ.

 

Chàng dường như rất thích ăn đậu phụ, hầu như cứ hai ngày lại đến một lần, lần nào cũng là cửa tiệm đậu phụ ở cuối ngõ của ta.

 

Mỗi lần đến, chàng cũng không mấy khi nói chuyện, chỉ nói một câu: “Mua một phần đậu phụ cho một người.”

 

Khi đi, lại chắp tay hành lễ, nói một câu: “Làm phiền cô nương rồi.”

 

Hôm đó trời đổ mưa, trên phố không một bóng người qua lại, ta đang định đóng cửa tiệm, thì bị tiếng gọi vội vàng níu lại.

 

“Chờ đã! Chờ đã!”

 

Ta nhìn qua khe cửa, chính là La Phất An.

 

Chàng không mang ô, ôm sách vào lòng, chạy nhanh tới.

 

Vốn dĩ đã là thư sinh, trời lại đang mưa, chàng còn ôm cuốn sách có thể dùng để che mưa vào lòng, quả thật là ngốc nghếch vô cùng.

 

Trong lòng ta dâng lên nỗi thương cảm.

 

Dù sao trăng sáng vốn nên treo trên vòm trời, chứ không phải bị mưa xuân đánh rớt, ướt đẫm y phục.

 

Ta đẩy cửa, mời chàng vào trong trú mưa.

 

“La công tử, trận mưa này khá lớn, chi bằng chàng vào trong tránh mưa đi.”

 

Chàng dường như có chút do dự.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

 

Ta bĩu môi, một tay kéo chàng vào trong nhà: “La công tử, nếu không muốn biến thành chuột lột, thì đừng bận tâm mấy cái danh tiếng nam nữ khác biệt kia, chàng và ta chỉ cần hỏi lòng không thẹn là được.”

 

La Phất An sững sờ, rồi mỉm cười rạng rỡ: “Là ta hủ lậu rồi.”

Ta đưa cho chàng một chiếc khăn tay, rồi đi giúp chàng cắt đậu phụ.

 

La Phất An là một người trầm tĩnh, cũng là một người cực kỳ ham đọc sách, ngay cả khi trú mưa, chàng cũng không quên lật xem sách trong tay.

 

Ta gói đậu phụ xong, bèn bê một chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh chàng.

 

Ta ghé đầu nhìn chằm chằm cuốn sách trong tay chàng, trên đó chi chít toàn là chữ, chẳng mấy chữ là ta biết.