Yểu Yểu Lâm An

Chương 11



Ta nắm lấy tay La Phất An, tựa vào lồng n.g.ự.c chàng, lắng nghe tiếng tim chàng đập thình thịch.

 

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

“Phu quân, chàng hãy đọc sách đi, chàng hãy đi thi khoa cử đi.”

 

“Ta nghe nói làm phu nhân quan rất oai phong, ta cũng muốn oai phong một phen.”

 

“Nếu chàng có thể thi đỗ Trạng Nguyên thì càng tốt, tiệm đậu phụ của ta có thể đổi tên thành Đậu Phụ Trạng Nguyên, việc làm ăn nhất định sẽ rất phát đạt!”

 

“Đến lúc đó, chàng đọc sách cũng được, chàng làm quan cũng được, cho dù chàng chỉ biết phong hoa tuyết nguyệt mà chẳng màng củi gạo dầu muối, ta cũng có thể nuôi sống chàng.”

 

La Phất An cười khẽ, ôm chặt ta vào lòng.

 

“Nương tử nói lời ngốc nghếch gì vậy, tiền bạc của đôi ta đều nằm trong tay nương tử cả, tuy không dám nói đại phú đại quý, nhưng cũng coi như dư dả, hà cớ gì phải để nương tử vất vả nuôi ta?”

 

Ta nghĩ lại, cũng phải.

 

Dù tiệm đậu phụ của ta có đóng cửa đi chăng nữa, ngày ngày xem hát dạo phố, số tiền ấy cũng đủ dùng cả đời rồi.

 

La Phất An xoay người, đối mặt với ta, mắt chàng ánh lên ý cười.

 

“Nương tử không sợ ta một khi phi hoàng đằng đạt sẽ không cần nương tử nữa ư?”

 

Ta lắc đầu.

 

“Không sợ.”

 

“Nếu chàng phi hoàng đằng đạt thực sự muốn bỏ rơi ta cũng được, chỉ cần để lại tất cả tiền bạc là được.”

 

Có thể đánh mất trái tim, đánh mất thân mình, nhưng tuyệt đối không thể để đến cả tiền tài cũng không còn gì.

 

“Huống hồ, đến lúc đó dù không có chàng vẫn còn có con, sẽ không cô đơn.”

 

La Phất An cười càng vui hơn, một tay bế bổng ta lên, đi về phía phòng ngủ.

 

“Được, vậy chúng ta hãy sinh con trước đã!”

 

--- Chương 13 ---

 

Hai năm sau, La Phất An quả nhiên đã đỗ Trạng Nguyên.

 

Tiệm đậu phụ của ta cũng thực sự đổi tên thành Đậu Phụ Trạng Nguyên.

 

Việc làm ăn quả thực phát đạt, chỉ là khiến ta bận rộn đến mức choáng váng cả đầu óc.

 

La Phất An sau khi bận rộn việc công cũng sẽ đến tiệm giúp ta, mỗi khi ấy ta lại lạnh nhạt oán trách chàng.

 

“Chàng rảnh rỗi không việc gì làm lại đi thi Trạng Nguyên làm gì! Khách đến tiệm ta mua đậu phụ, phần lớn là để lấy may mắn từ vị Trạng Nguyên lang như chàng, nào phải vì thèm món đậu phụ gia truyền của ta!”

 

La Phất An bĩu môi, vừa dọn dẹp tiệm, vừa lẩm bẩm nhỏ giọng.

 

“Ban đầu không biết là ai miệng nói muốn làm phu nhân quan oai phong một phen, giờ sao lại đổ lỗi cho ta thế này…”

 

“Lòng dạ phụ nữ khó đoán như kim đáy bể!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Tuy là lẩm bẩm, nhưng lại bị ta nghe rõ mồn một.

 

Ta nghiến răng nghiến lợi, tay cầm chổi lông gà, “La Phất An, chàng có phải làm Trạng Nguyên rồi làm quan nên quên mất lời hứa đêm tân hôn với ta rồi không?”

 

Ta vẫn nhớ rõ mồn một.

 

Khi ấy chàng nâng mặt ta lên hôn rồi lại hôn.

 

“Yểu Yểu, sau này ta mọi chuyện đều nghe theo nương tử, tuyệt đối sẽ không để nương tử phải chịu ấm ức.”

 

La Phất An vội vàng đỡ lấy ta, cẩn thận cười xòa.

 

“Dĩ nhiên là vạn vạn lần không dám quên!”

 

“Yểu Yểu, nương tử, chớ nên động khí, là vi phu không phải, đã khiến nương tử nổi giận, nương tử muốn đánh muốn mắng đều được, nhưng đừng tự làm mình tức giận mà hại sức khỏe, cũng đừng làm kinh động đến tiểu nhóc trong bụng.”

 

Đúng vậy, ta cũng thực sự có thai rồi, nay đã hơn sáu tháng.

 

La Phất An đỡ ta ngồi xuống, quỳ trước mặt ta, khẽ áp tai vào cái bụng đang nhô lên của ta.

 

Chàng cười cong cả mày mắt, vẫn như ngày nào, đẹp đẽ tựa vầng trăng sáng vằng vặc giữa đêm.

 

Chỉ là thêm vài phần ngây ngốc.

 

“Con yêu à, con hãy ngoan ngoãn nhé, đừng quấy rầy nương thân nha.”

 

Ta chợt nhớ ra, hỏi chàng.

 

“La Phất An, chàng bắt đầu thích ta từ khi nào vậy?”

 

Vấn đề này, đêm tân hôn ta đã muốn hỏi rồi, nhưng chàng hôn quá nồng nhiệt, khiến mọi câu hỏi của ta đều tắc nghẹn trong miệng.

 

La Phất An tháo chiếc trâm ngọc hoa lê kia khỏi búi tóc của ta.

 

“Rất lâu về trước…”

 

“Thuở ấy, ta còn ở cạnh nhà cô nương.”

 

“Ta vẫn nhớ trong sân nhà cô nương trồng mấy cây lê, cô nương đứng dưới gốc cây lê nở đầy hoa vẫy tay gọi ta, chia cho ta một miếng bánh ngọt của Vọng Giang Lâu, trở thành người bạn đầu tiên của ta ở đây.”

 

“Sau này, con ch.ó nhà thẩm thẩm hàng xóm ở đầu phố cắn ta, cô nương đã đứng ra đỡ giúp ta con ch.ó đang lao tới, bản thân cô nương lại bị chó cắn, khi ta cõng cô nương về nhà thì đã thầm nghĩ…”

 

“Ơn cứu mạng, đương nhiên phải lấy thân báo đáp.”

 

La Phất An nắm lấy tay ta, nhẹ nhàng hôn lên môi ta một cái.

 

“Vì vậy sau này, ta đã trở về… để lấy thân báo đáp nàng đây.”

 

 

 

 

Hết