Ta nhìn vào mắt chàng, vẫn sáng ngời như vầng trăng đêm, chàng thật lòng.
La Phất An cúi đầu, nhìn ta đang được chàng ôm trong vòng tay, chàng một lần nữa đưa ra lời thỉnh cầu.
“Lâm Yểu Yểu, gả cho ta, được không?”
Chỉ một câu nói như vậy, đã khiến ta sững sờ, cũng động lòng.
Ta nhìn thẳng vào mắt chàng, gật đầu, “Được.”
Ta nghĩ, tận sâu trong xương tủy của nhân tính, đều ẩn chứa một kẻ cờ bạc.
Từ bỏ cuộc cá cược cũng đồng nghĩa với việc từ bỏ quyền thắng, còn nếu đã cược thì ít nhất cũng có một nửa cơ hội để thắng.
Những ngày tháng sau này sẽ ra sao, ta không dám đảm bảo.
Thế nhưng khoảnh khắc này, ta và La Phất An đều chân thành với tấm lòng của đối phương.
Dù cho đây chỉ là một giấc mộng đẹp ngắn ngủi mà thôi, nhưng ít nhất nó cũng đã từng thật diễm lệ.
--- Chương 12 ---
Bà mối lại lần nữa tới cửa.
Lần này là để cầu thân cho La Phất An.
Bà ta hớn hở, hết lời ca ngợi La Phất An, dường như người từng nói 'bạc tình đều là thư sinh' mấy ngày trước không phải là bà ta vậy.
Bà ta cũng khen ta, “Yểu Yểu thật có phúc khí, có thể gả cho La cử nhân, sau này nhé, đợi chàng đỗ đạt có chức quan, Yểu Yểu cô nương sẽ thành phu nhân quan đấy!”
Thẩm thẩmhàng xóm cũng nói, “Yểu Yểu à, con chính là phượng hoàng vàng bay ra khỏi Phố Bình An chúng ta đấy!”
Họ mỗi người một câu, nói đến mức ta choáng váng cả đầu óc.
Không lâu sau, ta khoác lên mình hồng giá y, ngồi trong kiệu hoa lớn, lắc lư rời khỏi Phố Bình An.
Cho đến khi vào tân phòng, ta vẫn còn mơ màng.
Tựa như đang trong một giấc mộng.
La Phất An ngồi cạnh ta, dùng gậy như ý vén khăn che mặt của ta, giọng chàng như tẩm mật, gọi tên ta tràn đầy dịu dàng và ngọt ngào.
Chàng gọi ta, “Nương tử.”
Ta gọi chàng, “Phu quân.”
Chàng cúi xuống hôn ta, ta liền lật người đè chàng xuống dưới mà hôn lại.
Mẫu thân ta mất sớm, trước khi xuất giá, thẩm thẩm hàng xóm chải tóc cho ta đã dặn, đêm tân hôn nhất định phải đè phu quân xuống dưới, sau này chàng mới cả đời nghe lời ta.
Ta thấy đại thúc hàng xóm quả thực chuyện gì cũng nghe lời thẩm thẩm ấy, liền tin lời bà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Hôn một lúc lâu, La Phất An mới mắt cười cong cong nhìn ta.
“Yểu Yểu, không ngờ nương tử lại vội vã như vậy, ngược lại khiến vi phu có chút ngượng ngùng.”
Chàng nói bừa, chàng chẳng hề ngượng ngùng chút nào.
Đêm tân hôn, hồng chúc lay động, màn giường lay lư còn đẹp hơn cả sóng nước giữa ngày hè.
Sau khi thành hôn, La Phất An để chứng minh chàng đã vì ta mà dứt bỏ lòng cầu công danh, liền không còn đến thư viện đọc sách nữa.
Suốt ngày ngoài việc giúp ta ngâm đậu, xay đậu, thì lại kéo ta lên giường.
Chàng dường như rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, nhưng ta lại biết, trong lòng chàng trống rỗng.
Người thích đọc sách một ngày nào đó không được đọc nữa, chẳng phải là vứt bỏ mọi nỗ lực ngày xưa sao, quả thực khiến người ta xót xa.
Đôi khi đêm về, ta thấy La Phất An lặng lẽ thức dậy, dưới ánh nến leo lét lật xem những cuốn sách chàng từng yêu mến.
Trong mắt chàng, vừa có niềm vui, lại vừa có nỗi cô đơn.
Đêm hôm đó, chàng lại dậy đi thư phòng, mở những chiếc rương đã khóa, lấy ra một cuốn sách mà ta không hiểu, dưới ngọn nến lay động, chàng chăm chú đọc.
Lúc thì nhíu mày, lúc lại giãn ra.
Trong đó dường như thực sự có bảo vật gì đó.
Ta thầm thở dài, tiến lại gần châm thêm một ngọn đèn cho chàng.
“Đêm khuya đọc sách, sao không thắp thêm vài ngọn đèn, chẳng lẽ muốn biến thành kẻ mù lòa sao?”
Ta bĩu môi, “Ta mà không muốn làm nương tử của một kẻ mù lòa đâu.”
La Phất An có chút bối rối, vội vàng đặt sách vào rương.
“Yểu Yểu, ta…”
Chàng muốn giải thích, nhưng lại không biết phải giải thích thế nào.
Nên nói gì đây? Nói chàng vẫn yêu thích đọc sách, nói trong lòng chàng vẫn ấp ủ hoài bão lớn lao, nói trái tim chàng vì mưu đồ xã tắc quốc gia vẫn đang đập không ngừng…
Hay là nói, chàng sẽ không bao giờ đọc sách nữa?
Ta bỗng dưng cảm thấy xót xa cho La Phất An.
Chàng vì ta, từ bỏ việc yêu thích nhất, trong lòng chàng hẳn phải đau khổ lắm.
Cũng như nếu có ai bắt ta mỗi ngày chưa sáng đã phải thức dậy làm đậu phụ, ta cũng sẽ khổ sở vậy thôi.
Trong sách có nói, 'Kỷ sở bất dục vật thi ư nhân'.