Yểu Yểu Lâm An

Chương 3



Ta hỏi chàng: “Chàng đang đọc sách gì vậy?”

 

La Phất An quay đầu lại nhìn ta: “Là thi tập.”

 

Ta như bừng tỉnh mà gật đầu, rồi chỉ vào những hạt mưa lất phất trong sân.

 

“Vậy chàng có biết làm thơ không? Làm một bài về mưa xuân đi.”

 

La Phất An gật đầu, bắt đầu mím môi suy nghĩ.

 

“Sầu xuân không chỗ tránh, mưa xuân lúc nào tạnh? Mịt mờ mây liền nguyệt, tí tách giọt tới minh.” (Trích dẫn)

 

Ta nghe không hiểu lắm, chỉ mơ hồ biết chút ý tứ, nhưng vẫn cảm thấy đây là một bài thơ cực kỳ hay.

 

Nhưng ta lại không thể nói ra lời nào để khen ngợi, chỉ có thể nghiêm túc nhìn chàng, nói: “Là một bài thơ hay.”

 

La Phất An bật cười, mày mắt cong cong, giống hệt vầng trăng khuyết trên bầu trời đêm, sáng rõ mà không lạnh lẽo, thu hút lòng người vô cùng.

 

Ta bị nụ cười này quấy nhiễu đến tâm phiền ý loạn, căn bản không dám nhìn chàng nữa.

 

Vừa khéo lúc này mưa đã nhỏ đi một chút, ta bèn từ trong nhà lấy một chiếc ô giấy dầu, cùng với đậu phụ trong giỏ đều nhét vào tay chàng.

 

La Phất An quả là người biết chừng mực, sau khi nhận đồ, một lần nữa chắp tay hành lễ với ta.

 

“Đa tạ cô nương, ta nhất định sẽ báo đáp ân nghĩa giúp đỡ của cô nương.”

 

Chàng đi xa rồi, ta mới không nhịn được bật cười thành tiếng.

 

Báo đáp ân tình? Chỉ chút chuyện nhỏ nhặt này, có đáng không?

 

Theo như thoại bản đã nói, vậy thì phải lấy thân báo đáp.

 

Chẳng lẽ La công tử này còn muốn lấy thân báo đáp ta sao?

 

--- Chương 4 ---

 

La công tử quả thật là nhất ngôn cửu đỉnh.

 

Chàng nói báo ơn thì quả thật đến báo ơn.

 

Tiệm của ta làm ăn không mấy tốt, bởi vậy thường thì ta ngủ đến gần trưa mới bắt đầu mở cửa.

 

Ngày đó, ta vừa uể oải mở cửa tiệm, liền bị bóng người đứng trước cửa dọa giật mình.

 

Định thần nhìn kỹ, hóa ra lại là La Phất An.

 

Lần này chàng không còn mặc nho sam trắng nữa, mà thay bằng một thân nho bào màu xanh, tóc được búi gọn bằng một chiếc trâm cài hình đốt trúc.

 

Trên tay chàng còn xách theo một hộp thức ăn.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

 

Chàng chắp tay hành lễ với ta, rồi hai tay đưa chiếc ô giấy dầu cho ta.

 

“Đa tạ Yểu Yểu cô nương ân nghĩa trú mưa và cho mượn ô.”

 

“Đây là chút bánh ngọt ta mua, xem như lễ vật báo đáp, kính mong Yểu Yểu cô nương chớ lấy làm phiền.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

La Phất An đưa hộp thức ăn cùng chiếc ô giấy dầu cho ta.

 

Ta có chút ngạc nhiên mà đón lấy.

 

Nói thật, việc bất ngờ như vậy, ta vẫn còn chưa kịp phản ứng.

 

Ta nhìn chằm chằm chàng: “Các thư sinh các người đều coi trọng lời hứa đến vậy sao?”

 

La Phất An trịnh trọng gật đầu: “Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy.”

 

Ta gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, mở hộp thức ăn ra, bên trong có sáu loại bánh ngọt khác nhau, mỗi loại đều có hai miếng, kiểu dáng vô cùng tinh xảo, vừa nhìn đã biết là bánh ngọt của Vọng Giang Lâu.

 

Bánh ngọt của Vọng Giang Lâu tuy ngon miệng, nhưng giá đắt và khó có được, mỗi ngày chỉ bán một số lượng nhất định.

 

Chắc hẳn La công tử đã đi từ sớm, quả thật là có lòng.

 

Ta đang không biết phải cảm ơn thế nào cho phải để bản thân cũng tỏ ra là người “học rộng hiểu nhiều”, thì bụng La công tử không biết điều mà kêu réo lên.

 

Chàng có chút ngượng ngùng xoa bụng, đột nhiên, vành tai khẽ ửng hồng.

 

Ta không nhịn được bật cười thành tiếng, lại phát hiện sắc mặt La công tử càng đỏ hơn.

 

Ta dùng khăn che miệng: “Khụ... ấy, giờ đã gần trưa rồi, chắc La công tử vẫn chưa dùng bữa trưa nhỉ, chi bằng ta nấu cho chàng một bát mì nhé?”

 

La Phất An vừa định từ chối, nhưng cái bụng không biết điều kia lại kêu réo ùng ục, dường như đang bày tỏ sự phản đối.

 

Ta mời chàng vào cửa: “Người ta đói thì phải ăn cơm, có gì mà phải ngại ngùng.”

 

Đặt hộp thức ăn trong tay xuống, ta liền vào bếp.

 

Ta một thân một mình đã sớm quen tự mình chăm sóc bản thân, nấu mì càng thêm thành thạo, chẳng mấy chốc, hai bát mì hành lá thơm lừng đã làm xong, rưới thêm dầu nóng, hương thơm lan tỏa khắp nơi.

 

La Phất An quả thật đói rồi, chàng ăn mì từng miếng lớn, nhưng vẫn giữ được phong thái, không hề khiến người ta cảm thấy thô lỗ nuốt chửng, ngược lại còn khiến người ta cảm thấy đẹp mắt.

 

Ta nhìn chàng ăn, không nhịn được hỏi chàng: “Mùi vị mì thế nào?”

 

La Phất An vội vàng đặt bát xuống, lau miệng, rồi mới nói: “Vô cùng thơm ngon.”

 

Dừng lại một chút, chàng khẽ cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt ta: “Yểu Yểu cô nương quả là hiền huệ.”

 

Nghe lời này, lòng ta tâm hoa nộ phóng.

 

Tất nhiên không phải vì chàng khen ta hiền huệ, mà là vì chàng khen tài nấu nướng của ta giỏi!

 

Bao nhiêu năm qua, hàng xóm xung quanh cũng có người nếm thử tài nghệ của ta, mỗi lần ta mong chờ câu trả lời của họ, họ luôn ấp úng, rồi khuyên ta sau này tốt nhất nên gả cho một đầu bếp.

 

Đây vẫn là lần đầu tiên có người khen mì ta nấu – vô cùng thơm ngon.

 

Ta đẩy bát mì của mình sang trước mặt La Phất An, vẻ mặt đầy sốt sắng.

 

“Ngon thì chàng cứ ăn thêm chút nữa!”

 

Theo lời các thư sinh, đời có một tri kỷ là đủ.

 

La công tử chàng nhất định là tri kỷ của ta, là loại ta có thể vì chàng mà đập bát vỡ nồi!