Cuối cùng, là La Phất An rời đi trước.
Chàng luống cuống đứng thẳng người, rồi lại lúng túng lùi về sau mấy bước.
Cuối cùng, chàng đỏ mặt bỏ chạy thục mạng, đến sách trên bàn tre cũng không kịp cất.
Ta vội vã chạy theo, lớn tiếng gọi chàng lại.
“La công tử, ngày mai chàng còn đến không?”
Bước chân về phía trước của chàng dừng lại, nhưng không quay đầu.
“Đến.”
“Việc đã hứa với cô nương, ta tuyệt đối không thất hứa.”
Như vậy, ta liền yên tâm rồi.
Ta trở về sân, thu dọn bút mực giấy nghiên trải trên bàn tre, dùng một cái hộp đựng lại cho chàng.
Bận rộn nửa ngày mới múc nước rửa mặt.
Lúc này ta mới hiểu La Phất An nói trên mặt ta quả thật có hoa là chuyện gì.
Có lẽ là do ta viết chữ không cẩn thận làm mực dính lên mặt, La Phất An liền dựa vào vệt mực đó mà vẽ lên má ta một đóa lê hoa màu mực.
Chàng không chỉ viết chữ đẹp, mà ngay cả vẽ hoa cũng sống động như thật, như có hồn.
Ta nhìn chằm chằm bóng mình trong nước bỗng nhiên có chút nản lòng.
Phải làm sao đây, ta dường như không nỡ rửa mặt nữa rồi.
Ta không nỡ rửa đi đóa lê hoa màu mực trên má, cũng không nỡ rửa đi đôi môi đã được chàng hôn qua.
Đêm đó, ta trằn trọc không yên, sao cũng không thể nào chợp mắt.
Chỉ cần nhắm mắt lại, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của La Phất An lại hiện ra, bất giác, ta liền mặt đỏ tim đập.
Ta nghĩ, ta đại khái là đã mắc bệnh tương tư rồi.
--- Chương 9 ---
Ta không hiểu vì sao, mấy ngày nay cửa hàng của ta làm ăn tốt hơn hẳn.
Số đậu phụ làm ra giờ đã không đủ bán nữa rồi.
Khi mặt trời ngả bóng, ta bán xong miếng đậu phụ cuối cùng, liền kéo lại lão thúc mua đậu phụ.
“Lão thúc, sao lại chạy đến cuối ngõ để mua đậu phụ vậy?”
Lão thúc thở dài, “Cô nương còn chưa biết sao? Cấu Nương đã đóng cửa nghỉ bán mấy ngày nay rồi.”
Ta đóng cửa hàng cẩn thận, xách hộp bánh ngọt La Phất An mang cho ta đi về đầu phố.
Cấu Nương vốn dĩ luôn chăm chỉ, trừ dịp Tết, chưa bao giờ đóng cửa nghỉ bán, vậy mà giờ đã mấy ngày không kinh doanh, e là có chuyện gì rồi.
Ta gõ cửa sân nhà Cấu Nương, gõ mấy lượt cũng không ai đáp.
Nhưng ta lại là người kiên trì nhất, liền lại gõ tiếp.
Lần này, cuối cùng cũng nghe thấy giọng Cấu Nương.
Nàng cách cánh cửa, giọng có chút khàn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Thật ngại quá, mấy ngày nay không bán hàng. Muội hãy đến tiệm đậu phụ ở cuối ngõ mà mua, đậu phụ nhà nàng ấy cũng làm rất ngon.”
Ta gật đầu đầy đồng tình.
Đậu phụ nhà ta chính là nghề gia truyền đó!
“Cấu Nương tỷ tỷ, là muội đây, Yểu Yểu.”
Cấu Nương mở cửa, hỏi ta sao lại đến tìm nàng, có chuyện gì sao?
Ta vờ như không thấy đôi mắt nàng sưng húp, tự mình đi vào sân, đặt hộp thức ăn lên bàn.
“Bánh ngọt của Vọng Giang Lâu, một mình ta ăn không hết.”
Cấu Nương ngồi cạnh ta, cầm chiếc bánh ngọt vốn yêu thích nhất ngày thường nhưng mãi không đụng đũa.
Nuốt không trôi, ắt hẳn trong lòng có chuyện.
Ta hỏi, “Tỷ tỷ có phải đã gặp chuyện gì rồi không?”
Có lẽ những chuyện đau buồn tích tụ trong lòng đã quá lâu, luôn cần một người để nàng trút bầu tâm sự.
Vừa hay ta đến, vừa hay nàng cũng muốn giãi bày.
Nước mắt Cấu Nương như những hạt châu đứt chỉ, từng giọt từng giọt rơi xuống.
Ta vội lấy khăn tay ra giúp nàng hứng lấy những hạt châu nhỏ đang rơi.
Khóc xong nàng mới kể cho ta nghe.
Hóa ra, nàng có người trong lòng.
Sự rung động tuổi trẻ luôn đến bất chợt không kịp phòng bị.
Người đó là một thư sinh nghèo khó mà nàng từng giúp đỡ. Cấu Nương thích khí chất thư hương toát ra từ chàng, cảm thấy thư sinh trong lòng luôn ấp ủ hoài bão lớn lao.
Vị thư sinh ấy cũng động lòng với Cấu Nương, chàng nói thích sự ôn nhu hiền thục của nàng.
Hai người đã định tình.
Sau này thư sinh nói muốn lên kinh dự thi khoa cử, giành lấy công danh rồi quang minh chính đại cưới Cấu Nương về, tuyệt đối sẽ không để Cấu Nương phải chịu khổ cùng chàng.
Cấu Nương đồng ý, dốc hết gia sản đưa chàng đi học ở thư viện, sợ chàng ăn không ngon mặc không ấm, nên mỗi ngày đều dậy sớm thức khuya ngâm đậu, xay đậu, làm đậu phụ, bán đậu phụ, tất cả là để kiếm thêm chút tiền, mong thư sinh được sống tốt hơn.
Thư sinh không phụ sự kỳ vọng của Cấu Nương, chàng đã đỗ đạt.
Nhưng chàng cũng sắp cưới con gái của đại quan rồi.
Mấy ngày trước, thư sinh nhờ người gửi đến một cái hộp, bên trong là một trăm lượng bạc và một phong thư tuyệt tình.
Trong thư viết, cảm ơn Cấu Nương những năm qua đã bỏ công sức, nhưng tình yêu không thể sánh bằng tiền đồ, chàng chỉ có thể phụ bạc tình ý của Cấu Nương, một trăm lượng bạc kia đủ để bù đắp số tiền Cấu Nương đã chi cho chàng những năm qua, phần dư coi như là bồi thường.
Cấu Nương lặng lẽ rơi lệ, lại càng khiến người ta đau lòng.
“Một trăm lượng bạc liền đoạn tuyệt tình nghĩa mấy năm xưa… thật nực cười.”
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
“Chàng ta nợ ta không phải là tiền, mà là tình cảm! Chàng ta mãi mãi không thể bù đắp được.”
Từ khi mười lăm tuổi gặp gỡ, đến nay mười tám tuổi, ròng rã ba năm.
Người kia đã làm lỡ ba năm tuổi xuân của Cấu Nương, Cấu Nương cũng ngây ngô tin chàng ba năm.
Đến cuối cùng, công dã tràng xe cát.