Cuối cùng, Cấu Nương kéo tay ta, trong mắt nàng không còn chút ánh sáng như khi ban đầu nói muốn gả cho thư sinh nữa.
Nàng nói, “Yểu Yểu, đừng đi đánh cược trái tim chân thành của một người.”
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
“Đàn ông thế gian đều bạc tình, trong đó kẻ tệ nhất chính là thư sinh.”
“Yểu Yểu, đừng như tỷ tỷ, trao nhầm si tâm.”
Trước kia nàng nói thư sinh phải học rộng tài cao, trong lòng có đại nghĩa.
Giờ nàng lại nói kẻ bạc tình nhất là thư sinh.
Một mối tình như xiềng xích đã hoàn toàn khiến nàng tan nát cõi lòng.
Trên đường về nhà, đầu óc ta rối như tơ vò.
Khi ta đi đến cuối ngõ, La Phất An đã đợi sẵn ở đó.
Vẫn mặc y phục của thư viện, ôm chồng sách dày cộm, lặng lẽ đứng trên bậc đá.
Nhìn mặt trời đang lặn về tây, chàng hẳn đã đợi hơn nửa canh giờ rồi.
Thế mà chàng cũng không hề sốt ruột hay tức giận, chỉ cầm sách lật xem.
Trên con phố người đi lại tấp nập này, chàng luôn có thể thu hút ánh mắt của ta ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Ta tiến lên, “La công tử.”
Chàng cũng không hỏi gì, “Hôm nay chúng ta học…”
Ta ngắt lời chàng, “La công tử, ta không muốn học nữa rồi.”
La Phất An khựng lại, rồi gật đầu đầy suy tư, “Mấy ngày nay cô nương quả thật có chút mệt mỏi, hôm nay nghỉ một ngày đi, ta ngày mai sẽ lại đến.”
Ta mở cửa, bước vào trong, cách chàng một cánh cửa.
“Ngày mai ta cũng không học nữa, sau này ta cũng sẽ không học nữa.”
Chàng nhíu mày, giọng cũng trầm xuống một chút.
“Vì sao?”
Ta không dám ngẩng đầu nhìn chàng, sợ rằng sẽ bật khóc trước mặt chàng.
“Ta không thích viết chữ, đọc sách viết chữ cũng không phải là việc ta nên làm. Việc ta nên làm, là chuyên tâm xay đậu phụ bán đậu phụ để nuôi sống bản thân, đọc sách viết chữ, quá lãng phí thời gian của ta.”
La Phất An im lặng không nói.
Ta không ngẩng đầu, cũng không biết chàng có biểu cảm gì.
Khoảnh khắc đóng cửa lại, ta cũng không dám hé mắt nhìn chàng qua khe cửa.
Thực ra Cấu Nương nói đúng, thẩm thẩm cũng nói đúng.
Ngày hôm đó, khi ta đi mua đậu tương, ta cố tình đi vòng một đoạn đến thư viện nơi La Phất An đọc sách. Từ đằng xa, giữa một đám thư sinh ăn mặc y hệt nhau, ta vừa nhìn đã thấy chàng.
Chàng luôn toát ra một khí chất thanh nhã hơn những người khác, tựa như vầng trăng.
Lúc ấy, một cô nương khác cũng nhìn thấy chàng, vui vẻ hớn hở chạy về phía chàng.
Cách khá xa, ta không nghe rõ bọn họ nói gì, dù sao cuối cùng cô nương kia cũng khóc lóc bỏ đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta nghe thấy bạn học của chàng lớn tiếng cười nhạo chàng không hiểu phong tình, một cô nương xinh đẹp đến thế cũng không lọt vào mắt chàng.
Họ nói, đây đã là cô nương thứ năm tỏ lòng với chàng rồi.
Đến cả những cô nương xinh đẹp đến vậy mà La Phất An còn chẳng để mắt tới.
Một kẻ tầm thường không thể tầm thường hơn như ta, lại dám nảy sinh vọng tưởng không nên có ư?
Chỉ sợ đến lúc đó lại như Cấu Nương tỷ tỷ, si tâm trao nhầm, cuối cùng kẻ đau lòng chỉ có một mình ta mà thôi.
--- Chương 10 ---
Bà mối từng mai mối cho Cấu Nương tỷ tỷ lại tới.
Chỉ là lần này, bà ta đến để mai mối cho ta.
Bà ta phe phẩy quạt tròn, ánh mắt đầy ý cười đánh giá ta từ trên xuống dưới.
“Yểu Yểu à, cô giờ đã mười sáu rồi, cũng nên tìm cho mình một nhà chồng tốt rồi.”
Ta gật đầu tán thành.
Ban đầu ta cũng đã để mắt đến La Phất An, nhưng tìm cách đến với chàng mãi, rốt cuộc vẫn không thể tìm được tới nhà chàng.
Bà mối cười tủm tỉm hài lòng.
“Thợ rèn ở Ngọc Tuyền lộ thì chững chạc biết lo liệu việc nhà, ngư phủ ở Lê Viên lộ thì chu đáo biết thương người, còn ông chủ tiệm trà kia cũng là một thanh niên tài giỏi, nhà vừa có tiền lại có đất đai.”
“Yểu Yểu, cô có ưng ý ai không?”
Ta trầm tư suy nghĩ.
Bất tri bất giác, ta lại nghĩ đến La Phất An.
Suýt nữa thì ta đã thốt ra muốn gả cho một thư sinh.
Ta đáp, xin bà cho ta suy nghĩ thêm.
Bà mối cũng không nói gì nhiều, chỉ để lại cuốn sổ bà ta chuẩn bị sẵn, bảo ta cứ từ từ xem, ưng ý ai thì cứ nói với bà ta.
Đêm xuống, ta một mình ngồi trong sân, gục mặt lên bàn tre, chán nản lật xem cuốn sổ nhỏ bà mối để lại.
Dù nhìn thế nào, ta cũng thấy những người này đều chẳng bằng La Phất An.
Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa.
Ta hé khe cửa nhìn ra, là La Phất An.
Theo bản năng, ta vội chỉnh lại y phục, vuốt mái tóc hơi rối ra sau tai, rồi mới mở cửa.
“La công tử sao lại tới? Đậu phụ đã bán hết rồi.”
La Phất An không nói gì, cứ thế bước thẳng vào sân nhà ta.
Trông chàng có vẻ không mấy vui vẻ.
La Phất An ngồi xuống, cầm cuốn sổ nhỏ ta để trên bàn tre lên lật xem.
Vừa xem vừa lẩm nhẩm.
“Người làm tiêu sư này không tệ, kẻ mở cửa hàng này cũng không tệ, ồ, còn có cả tài chủ muốn cưới vợ kế nữa ư?”