Thấm thoát đã đến cuối năm, mùa đông ở thành phố luôn luôn khắc nghiệt như thế, lại còn chuẩn bị cho đợt thi cuối kỳ nữa, cơ mà cũng không vấn đề gì cho lắm vì năm nay Noel nhà lại có thêm người, vừa đông vừa vui, cảm thấy năm tháng trưởng thành bớt đi những mối âu lo, học hành chăm chỉ, vui vẻ bên nhau, đôi khi chỉ ước thời gian chỉ dừng lại ở thời điểm này, không cần phải trưởng thành, mãi là những cô cậu học sinh như thế, có phải mọi thứ sẽ đẹp hơn không?
Bạch Dương vì được điểm chín trong bài kiểm tra giữa kì mà cô phải thực hiện một yêu cầu của Thiên Bình, chính là giúp cậu ta tìm hiểu chị Song Tử, ban đầu cô thật sự không muốn giúp tí nào, bà ấy mà biết chắc chắn sẽ xé xác cô ra từng mảnh cho mà xem, cái quan trọng hơn cả là bà ấy sẽ không thích cái việc gán ghép linh tinh vớ vẩn chút nào, thử gán mà xem bà ấy chửi không kịp vuốt mắt nữa ấy.
Nhưng mà quân tử thì phải nhất ngôn, cô gắng dò hỏi xem chị ấy có đang được ai tán tỉnh hay là không, nhưng mà theo cô nghĩ thì có lẽ với một người như chị mình, nhan sắc đúng là không thể đùa như thế thì chắc chắn là phải có người tán rồi.
Xem ra Thiên Bình còn lâu mới có cửa, dù sao đã giúp thì giúp cho trót.
Bước chân run run chạy ra chỗ Song Tử, nụ cười không thể ngượng hơn nữa.
- Gì đấy cưng.
- Chị...chị, em nghe nói chị có anh nào tán phải không ạ?
Song Tử nhìn cô một cái thôi là nụ cười của Bạch Dương bỗng nhiên mất hẳn.
- Nói linh tinh gì vậy con bé này, anh đề nó tán chị sấm mặt kia kìa, ngồi đấy mà yêu với chả đương, vớ va vớ vẩn.
Cô gật đầu chạy tót lên nhà nhắn tin cho Thiên Bình, vì cậu ta mà cô phải can đảm lắm mới dám xuống hỏi dò chị ấy như thế.
Mấy hôm nay cứ nấn ná để ý Song Tử, báo hại đôi lần bị hỏi, mà chẳng nói toẹt được ra. Thích thì tự đi mà tìm hiểu, thông qua cô làm gì, mệt hết cả người.
...
Ngày mai là giáng sinh, cả đám đi mua ít đồ về trang trí nhà, còn đồ năm ngoái đem ra cho đám con trai treo ngoài cửa. Cả xóm thì lúc nào đèn cũng sáng, mấy cái bóng đèn vàng treo khắp ngõ mà mỗi lần bật là trông chill thôi rồi, đợt đám con trai phải cặm cụi mãi mới xong đấy.
- Đúng rồi treo bên kia ấy, ưng cái bụng rồi đấy.
Kim Ngưu đưa cho Nhân Mã nốt cái đèn nháy để cậu ta treo, đợi cây thông về làm hẳn một cái to oành bên ngoài sân cho đẹp, vì giờ ngõ cũng đã làm cổng rồi, chẳng sợ trộm đạo gì hết.
Giáng sinh năm nay lạnh cắt da cắt thịt, bên ngoài gió lạnh thỉnh thoảng lướt qua thôi Kim Ngưu đã không chịu được, cứ giục Nhân Mã treo sao cho nhanh để còn vào nhà, nhìn đã gần bảy giờ, chắc mấy anh chị ấy sắp về rồi.
Hôm nay là thứ bảy, nhưng vì là cuối cấp nên bọn họ học nhiều lắm, chẳng có thời gian thở luôn ấy.
Nhất là chị Xử Nữ, bây giờ vẫn đang ngồi ở trung tâm toán để học, chắc bây giờ cũng đã tan tầm rồi.
- Lạnh quá thì vào nhà đi, cậu giữ cũng như không thôi.
- Thôi, nhỡ cậu ngã rồi tèo xong ám mình cả đời thì sao.
Nhân Mã đang giăng đèn liền dừng lại ngó xuống nhìn Kim Ngưu, cô cúi đầu coi như không nói gì cả, hình như nói hơi sai.
Rốt cuộc cũng xong, cả một ngày chỉ quẩn quanh mấy cái dây dợ.
- Kim Ngưu lấy mình cốc nước ấm cái đi.
- Nể cậu làm nhọc nên mới lấy đấy nhé, đừng có ỷ rồi sai mình.
Cậu nghe xong còn tưởng nghe nhầm, còn không biết đứa nào sai đứa nào, cái gì cũng Nhân Mã làm cái này đi, làm cái nọ đi, giọng cứ ngọt sớt, ai mà từ chối cho nổi.
Dạo này tự nhiên cậu lại ít chơi game hẳn, vì làm gì có thời gian mà chơi nữa, bận bịu toàn cái gì không đâu cũng hết cả một ngày rồi còn gì.
- Song Ngư mua kem về rồi đây.
Giọng Song Ngư từ cửa đã nghe thấy, cậu ta mua rất nhiều kem để mai vừa đón giáng sinh vừa nhâm nhi, mùa đông mà ăn kem là chuẩn bài luôn ấy.
- Cậu có mua kem dừa cho mình không đấy.
Kim Ngưu đi tới nhòm xem có vị cô thích không, thấy cái hộp to to là mãn nguyện rồi.
Dẫu biết ăn kem sẽ dễ viêm họng, nhưng nhà này được cái có sở thích giống nhau lắm.
...
Vừa bước ra ngoài một cái là nhiệt độ khác biệt ngay.
Xử Nữ tạm biệt Đam và San, còn cô đứng đợi Thiên Yết photo đống đề toán rồi hai đứa mới về, đây chính là cảm giác của mấy anh chị cuối cấp đây sao, quả là vất vả mà.
- Xử Nữ, đi thôi.
Thiên Yết từ trong đi ra, sau đó hai đứa đi bộ ra trạm chờ xe buýt.
- Lát về mình đưa cậu hai đề trước, làm tới đâu thì làm, mai tới lớp bốn đứa cùng chữa chéo.
Cô gật đầu, cô và Thiên Yết đúng là ngoài việc học hành ra thì chẳng có gì để nói cả, thỉnh thoảng cũng nói chuyện phiến vài câu, nhưng tuyệt nhiên lại chẳng kể gì về bản thân cả.
Giáng sinh sắp tới rồi, nên đi đâu cũng tràn ngập ánh đèn, cũng thấy trang trí ông già noel treo trước cửa, có chỗ làm lớn tới mức làm hẳn xe tuần lộc to đùng đặt trước cửa.
Ngày nào cũng đi qua nơi này vậy mà cô ngắm sao cũng không biết chán.
- Dạo này cô em của cậu vẫn quen cậu bạn ốm nhom đó sao?
Xử Nữ ngớ người một lúc mới biết là cậu ta đang nhắc tới ai, liền bật cười.
- Chỉ là bạn thôi, Sư Tử nó chẳng biết yêu đương là gì đâu, đợt đó bị bọn mình quản chặt nên dạo này cũng ít gặp cậu ta hơn, may lần đó cậu nói với mình, nếu không cứ để nó tìm hiểu cậu ta thêm thì đúng là không biết đường nào mà quản.
Thiên Yết không nói gì thêm nữa, vụ quản chặt thì cậu cũng biết, chỉ là vẫn không nghĩ Sư Tử vẫn còn dây dưa gì với tên đó mà thôi.
Bạn cậu quen anh trai tên đó, nói cũng chẳng phải dạng tốt lành gì, chỉ muốn dụ người ta lên giường, chán thì chia tay.
Hai người đi trong im lặng, thỉnh thoảng lại nói về vấn đề học hành, đối với cậu ta học hành đúng là ám ảnh quá rồi.
- ...mà giáng sinh đừng chúc mừng Cự Giải được chứ, cứ kệ cậu ấy đi.
Thiên Yết giờ mới nhớ ra, đối với Cự Giải mà nói đêm giáng sinh là nỗi ám ảnh lớn nhất với cậu ấy, vì Cự Giải cũng từng rơi vào trầm cảm một thời gian dài, đã tự tử không thành vào đêm giáng sinh, cho nên mỗi lần tới ngày đó mọi người đều rất để ý tới tâm trạng của Cự Giải, sợ cậu ấy sẽ tự tử thêm lần nữa.
Bởi vốn dĩ gia đình của nhà Cự Giải khá phức tạp, không thể một câu có thể nói hết, đến cả cậu cũng chỉ biết được một phần mà thôi.
Xử Nữ biết là có gì đó mới khiến Thiên Yết phải rào trước như thế, nhưng cô lại không hỏi thêm lời nào, dù sao không thể giúp thì cũng không nên đào bới làm gì.
...
Trong con hẻm gần ngõ nhà mình, Sư Tử kêu Bách dừng ở đây vì sợ mấy chị ấy nhìn thấy. Sau cái lần cô nói muốn suy xét về việc quen Bách mà mấy chị ngồi phản đối dữ lắm, tại cô chơi với Bách một thời gian ai ngờ học lực bị giảm sút, mà thực ra cũng không phải do cậu ấy mà, mấy chị cô đều cho rằng là như thế.
Cho nên cô ít gặp Bách hơn, thỉnh thoảng Bách vẫn nhắn tin nhưng mà cô cũng không còn nhắn nhiều như trước, lâu lâu Bách vẫn hay rủ cô đi ăn, nhưng đợt vừa rồi mấy chị quản chặt quá, còn cho Nhân Mã và Song Ngư hộ tống cô về, không được tiếp xúc với cậu ấy, cho nên dạo này thấy cô không còn liên lạc nữa nên mới lới lới ra một chút, đúng hôm cậu ta rủ cô đi ăn, nên đành nhận lời vậy.
- Cậu về đi, lâu lắm mới gặp...dạo này bận học qua nên không có dịp gặp.
Vừa dứt câu cậu ta liền dựng xe, đứng dậy nắm chặt lấy tay cô.
- Sư Tử, chẳng phải cậu cũng thích mình à, tại sao lại không chấp nhận lời yêu của mình cơ chứ, mình có điểm gì không tốt sao? Hay cậu nghe lời mấy bà chị của cậu rồi tránh xa mình?
Sư Tử cười trừ, lùi một bước thì cậu ta liền tiến một bước, khiến cho cô hơi sợ sợ.
Trong ngõ này là ngõ tắt, cho nên vốn dĩ không có người, Bách nói đây là đường tắt mới phát hiện liền dẫn cô đi xem.
- Không phải...cũng tại mình thật sự cảm thấy chúng ta không nên yêu đương bây giờ, vì hiện tại mình vẫn phải tập trung vào học sẽ tốt hơn...á...cậu nắm chặt tay mình quá rồi đấy, đi ra đi không mình hét lên đó...
Biểu cảm trên gương mặt của cậu ta làm cô sợ hãi, vì chưa bao giờ thấy biểu cảm đó của Bách bao giờ, nhìn trông giống một tên tiểu nhân đúng hơn, càng thế này cô lại cảm thấy lời nói của mọi người là đúng, cậu ta chẳng tốt lành gì.
- Cậu không thích mình sao còn đi ăn với mình chứ hả, chẳng phải cậu cũng có hứng thú hay sao, chúng ta chẳng phải rất vui vẻ hả, mình cho cậu vui vẻ rồi thì đáng nhẽ cũng nên cho mình chút vui vẻ chứ hả?
Cậu ta đẩy mạnh Sư Tử vào tường, toan hét lớn liền bị cậu ta bóp chặt miệng cô lại, mỗi lúc một tiến gần hơn.
Đột nhiên có người chạy lại đẩy mạnh cậu ta ra, không do dự mà đấm cho cậu ta một cú gã nhào xuống đất, lúc đó nhìn dáng vẻ tức giận đó cô có chút không quen, có chút ngầu ngầu nữa.
Chạy tới nép sau lưng Cự Giải.
- Mày bị điên à!!
Bách ôm mặt đứng dậy chỉ thẳng mặt Cự Giải.
- Cậu vừa làm gì đấy.
- Tao làm gì mặc xác tao, đây là bạn gái thì tao làm gì ảnh hưởng gì tới nhà nhà mày à.
Cự Giải vẫn bình tĩnh nhìn cậu ta, sau đó quay qua hỏi cô xem có đúng không.
Đương nhiên là không rồi, cô đâu có thèm làm bạn gái của cậu ta chứ, lại còn tính dở trò với cô nữa chứ.
- Sao cậu điêu thế, mình là bạn gái của cậu bao giờ, đã vậy còn tính dở trò nữa chứ.
- Được lắm Sư Tử...
Bách ôm mặt lên xe bỏ đi.
- Em không sao chứ.
Cự Giải nhìn Sư Tử từ trên xuống, tuy không biểu lộ cảm xúc nhiều hành động lại nói lên tất cả. Cô lắc đầu, may cậu ta chưa kịp làm gì Cự Giải đã tới rồi.
Anh ấy tiến lại gần chân tường nhặt chiếc mũ len đội cho cô, ban nãy phản kháng nên có lẽ là bị rơi.
- Về thôi.
Nói rồi anh cầm cổ tay cô dắt về nhà, giống như một đứa trẻ có anh trai bảo vệ vậy, vô cùng, vô cùng thích.
- Ban nãy anh ngầu lắm ấy, không ngố tí nào luôn.
Sư Tử nhìn Cự Giải, nụ cười nở rộ điểm trên môi.
...
Hôm nay thật là lạ, lạ lắm, vừa ngồi xuống chưa kịp nóng mông. Bảo Bình dõng dạc kêu tất cả mọi người chú ý thông tin cô sắp thông báo.
Cả đám nhìn vẫn chưa hiểu cớ sự ra làm sao, còn không cho Sư Tử khoe chiến tích ban nãy của Cự Giải nữa.
Tức là nó hẳn vào sốc lắm mới thấy Bảo Bình nghiêm túc như thế.
- Kính thưa các chị, các anh, các em của mình, hôm nay ngày lành tháng tốt, em trịnh trọng có đôi nhời muốn gửi tới mọi người, đây...
Bảo Bình đưa tay hướng về phía Ma Kết, đang ngồi kế mình.
- ...người mà thơm như nắng này, chính là người yêu của em, my boyfriend!!
Tin nay đúng là sốc thật sự, Bạch Dương đang uống miếng nước suýt nữa phun ra ngoài.
- Hơ...các anh chị thấy chưa, rõ mạnh mồm kêu không yêu đương bây giờ đâu, vậy mà là đứa đầu tiên có bồ trong cả đám luôn ấy, đúng là đồ lươn lẹo...
Bảo Bình mặc kệ lời nói đó của Bạch Dương, cô chỉ không thích kiểu yêu nhau mà phải giấu giếm chi cho mệt ra.
Ban đầu hai đứa tính để Ma Kết nói, nhưng anh ấy mà nói thì chán lắm, chắc chỉ thông báo có một câu, nên quyết định để cô nói cho nó xúc tích một tẹo.
Tự nhiên lại úm cái câu "ghét của nào, trời trao của đó", bây giờ lại thấy nó bị đúng thật nha.
Bỗng nhà có một đôi, giáng sinh năm nay đúng sẽ phủ đầy bình an đây mà.