(12 Chòm Sao) Thanh Xuân

Chương 24: Đời đâu chỉ có vui vẻ



Chuyến đi Phú Quốc cuối cùng cũng kết thúc thật rồi, đáp chuyến bay xuống cũng đã hơn một giờ sáng, vì thời tiết hơi xấu cho nên ảnh hưởng rất nhiều.

Lúc xuống trời mưa lớn, ào ào không ngớt, về tới thành phố liền được đón chào với một trận mưa không thể to hơn, lóc cóc xách đồ ra bên ngoài, giờ này chỉ có gọi taxi về nhà mà thôi.

Về tới nhà là vừa hay lại đói, đúng là không đâu bằng nhà mình, vừa thoải mái, lại vừa quen thuộc.

Bạch Dương ngồi đợi mì tới, vì ai cũng mệt cho nên đã ngủ hết rồi, còn có mình Song Ngư chịu ở lại ăn mì cùng với cô mà thôi.

- Song Ngư, em có cảm thấy chị quá là kém cỏi so với người khác không? Học lực cũng bình thường, cái gì cũng bình thường, đúng kiểu chị thế nào cũng được ấy.

Mấy ngày nay cô cứ suy nghĩ nhiều lắm, bố mẹ luôn muốn cô thi vào ngành đa khoa, nhưng so với thực lực của cô thì còn kém xa, rồi sau này học xong sáu năm đại học, mất thêm vài năm thực tập, chưa kể còn học lên cao học, lấy bằng thạc sĩ, rồi tiến sĩ, tới giáo sư, đấy là bố mẹ cô muốn thế chứ thực sự đối với thực lực của cô thì đi tới đâu thì tới, dù sao cũng không quan trọng.

Lúc đó coi như cả đời chỉ có học, chồng con cái gì nữa, nếu có chồng rồi có khác gì không có đâu, đi thực tập thì vất vả khỏi bản, chưa tính tới việc sau này cô học tiếp, nghĩ tới bản thân đã bị một áp lực vô hình đè nèn rồi.

- Người ta có thể không coi trọng chị, thì chị không thể không coi trọng bản thân, so với làm một thiên tài thì làm một người bình thường cũng chẳng dễ dàng gì, chỉ cần chị sống một đời bình thường nhưng không tầm thường là được.

Cậu ta cũng nói đúng, nhưng trước giờ cô học ở lớp chuyên cũng rất áp lực về điểm số, căn bản dù cô có học thế nào cũng chẳng thể so nổi một góc của bọn họ, đợt thi lí dù có đạt 9.2 thì cũng chỉ đứng có hạng hai sáu của lớp, mỗi lần như thế bố mẹ luôn nói rằng cô học hành chẳng ra làm sao, điểm như này thì sao có thể thi đỗ đại học y được, đến cả cô giáo cũng cảm thấy học lực của cô chẳng bằng ai trong lớp.

Đến ngay cả việc thích ai cũng cảm thấy bản thân ngốc nghếch, không biết mình như thế nào nữa, một cô gái có thế giới quan hạn hẹp thì không xứng đáng được cô trọng hay sao chứ.

- Chị ăn mì đi, dạo này em thấy chị hơi gầy đấy.

- Đừng có điêu nhé, sức ăn của chị gấp mấy lần em đấy.

Bạch Dương đáp lại, chỉ thấy cậu ta tủm tỉm cười, không nói thêm câu gì.

Nhìn Song Ngư cứ hiền hiền, mà cái gì cũng nhường nhịn mọi người trong nhà, lúc nào cũng lặng lẽ làm hết việc này việc kia, cũng chẳng kêu ca một tiếng, sau này đứa nào cưới cậu ta chắc chắn sẽ làm vợ, còn vợ cậu ta sẽ làm chồng cho coi.

...

Gần trưa Sư Tử ngồi trên ghế, ăn dưa hấu ngắm trai Hàn, ba đứa hay ở nhà nhất nay lại đi tham gia tình nguyện hết cả rồi,  cuối cùng hôm nay có mỗi mình cô ở nhà.

Đang ngồi cười như con phởn liền có người ngồi kế bên, lấy xìa từ tay cô sang như đúng rồi, còn xúc dưa hấu của cô nữa chứ, làm cô đang cười cũng quay sang xem đứa nào to gan như thế.

Hóa ra là một tên cáu kỉnh truyền kì của cô đây mà.

- Tưởng anh không ăn cơm nhà, em không có nấu gì đâu.

- Không cần, anh về lấy tài liệu, à...lát Cự Giải về đừng làm phiền cậu ấy, tâm trạng không tốt không thích bị quấy rầy.

Thiên Yết đang nói liền nhớ ra hôm nay Cự Giải về nhà, chắc là khuyên cậu ta đi sang nước ngoài du học, với bản tính của cậu ta thì chắc chắn sẽ không có chuyện đồng ý, lại được thêm bản thảo cậu ta gửi gặp vấn đề nên bên phía nhà xuất bản không đồng thuận, chắc hẳn tâm trạng sẽ không tốt.

Cô tính hỏi thêm gì đó nhưng nhìn bản mặt khó ở đó của Thiên Yết liền không buồn hỏi, hỏi rồi lại bị nói tò mò tọc mạch, nên Sư Tử gật đầu một cái cho xong.

Vậy mà cô đợi cả buổi chiều vẫn không thấy anh ấy về, có phải là bị từ chối xuất bản hay không, ngoài chuyện đó ra anh ấy cũng đâu còn chuyện gì để buồn.

Nhưng sau này Sư Tử trưởng thành hơn rồi cô mới phát hiện ra, có những nỗi buồn bi ai đến mức chẳng thể nói thành lời, nỗi đau lớn nhất chính là nỗi đau không thể tỏ bày.

Rốt cuộc cũng đợi được anh ấy về.

Cả đời của Cự Giải, chỉ có mình Sư Tử nguyện đợi anh không màng năm tháng, chẳng cần đền đáp chỉ cần một cái quay đầu.

Cự Giải nhìn thấy Sư Tử chạy ra đón mình liền cảm thấy cuộc sống này cũng không đối xử tệ với anh cho lắm, đứng đối diện cô, anh ấy khẽ tựa đầu lên vai Sư Tử, tiếng thở dài khẽ vang lên.

Cô đứng đó để cho người con trai ấy dựa vào, còn vỗ nhẽ vào lưng ấy mà an ủi.

Hóa ra thích một người là như vậy, khi họ vui bản thân cũng vui, khi họ buồn trong lòng cũng chẳng thoái mái gì, đều muốn cùng họ trải qua.

- Chắc là anh đói rồi, để em nấu mì cho anh ăn.

Sư Tử chạy vào nấu mì lúc sau ra đã thấy Cự Giải đang ngủ, đành ngồi đợi anh ấy dậy rồi cùng ăn vậy, chắc hẳn đã rất mệt, cô không muốn đánh thức anh ấy.

Cho nên Sư Tử ngồi đợi, đợi...

...

Hôm nay Bạch Dương đi làm bình thường, cô tới chỗ chị quản lý xin nghỉ việc, thực ra cô cũng muốn tìm kiếm những thứ mới mẻ hơn, và cũng cần tập trung vào việc học nữa, không thể lông bông mãi thế này được.

Thiên Bình nghe được liền kéo cô ra chỗ khác nói chuyện.

Còn bảo dạo này cô bị làm sao mà cứ né cậu ta, còn đòi xin nghỉ việc, rốt cuộc là bị làm sao, đang yên đang lành lại không mua xe không đi chung nữa, nói chuyện thì hỏi thì đáp, không thì thôi.

- Chả làm sao cả, mình cần tập trung học hành, không muốn bị gián đoạn, dù sao cũng đúng ý bố mẹ mình, thế cũng hỏi.

- Có thật không?

Thiên Bình dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Bạch Dương, cậu không hiểu nổi cô bạn của mình, bình thường cười nói vui vẻ, tí tởn với mọi người, dạo nay lại thấy cậu cứ cười lấy lệ rồi quay sang nói chuyện với người khác, cậu đâu có làm gì để cậu ta phải giận dỗi đâu cơ chứ.

- Ơ, đã bảo là mình thích thế rồi mà, buồn cười thế nhở...

- Tùy cậu.

Cậu ta bảo vào trong, không so đo với cô nữa.

Đúng đồ thần kinh, cậu ta có bạn gái rồi thì giữa cô và cậu ta đâu thể như trước, nếu là cô thì cô không thích người yêu mình có bạn thân khác giới chút nào, lúc nào cũng kè kè bên người yêu thì ai mà chịu được.

Với lại cô cần thời gian, để thỏa hiệp với quá khứ, và chập nhận hiện tại, cô và cậu ta làm bạn rất lâu rồi, đùng một cái cậu ta có người yêu trong lòng có chút hụt hẫng, căn bản dù cô biết cậu ta thích chị Song Tử cũng chưa từng nghĩ một ngày hai người đó sẽ yêu nhau, cho nên bản thân có chút xa lạ, để cô tiếp nhận rồi sẽ tìm cậu ta làm hòa.

...

Ở bệnh viện thực tập cả một ngày trời, bây giờ mới có thể về rồi, mấy hôm nay phân công nhau trực đêm, vậy là những tháng ngày gian khổ vẫn còn dài lắm.

Xử Nữ đi ra cổng đợi Thiên Yết, lúc lên xe cậu ta đưa cho cô một cái túi nhỏ, tiện thấy hợp nên mua cho cô, khoe môi Xử Nữ chợt khẽ cong, liền nhận lấy nhưng không mở ra vội, đợi về nhà cô sẽ mở ra xem.

- Thiên Yết, cậu mua từ bao giờ thế?

Cô ngồi sau hỏi cậu ta, nhìn nét mắt qua gương có vẻ chưa bao giờ tặng quà cho ai.

- Cũng khá lâu rồi.

Trên đường Thiên Yết không nói nhiều, chỉ là cậu thấy món quà đó liền nghĩ ngay tới Xử Nữ, dù sao cũng đã để trong tủ đồ khá lâu rồi, chỉ là chưa có dịp để tặng.

Cậu vẫn chưa xác định được tình cảm của mình đối với Xử Nữ là gì, nhưng cậu ấy không phải không quan trọng trong đời của cậu, tìm được một người tri kỉ như vậy không phải là điều dễ dàng.

Hai người cứ thế mà bước nhẹ vào đời nhau như thế, không hẹn ước, không khoa trương, cứ bên cạnh nhau hết những năm tháng của tuổi trẻ, đời mấy khi chạm tới ngưỡng điên cuồng, nhưng lại đem cho người ta cái cảm giác bồi hồi, yên bình...