Ta cắn răng:
“Vậy thì ta tự mở sạp thịt, làm chưởng quầy! Dù sao ta cũng có sức.”
Phu nhân bị ta chọc cười, khẩu vị cũng tốt lên, ăn hết một bát đầy.
Đêm đến, ta nằm cùng phu nhân. Nghe thấy tiếng thút thít khe khẽ, ta mở mắt, liền thấy phu nhân đang ôm chiếc bình sứ nhỏ trong lòng.
Ấy là tro cốt của đại cô nãi nãi.
Phu nhân khổ trong lòng, ai nấy đều khổ, nhưng chẳng ai nói ra. Không ai muốn người bên cạnh lo lắng.
Lòng ta bỗng chùng xuống, như có gì đó khẽ lay động trong tim.
Ta chẳng biết diễn đạt ra sao, chỉ biết rằng — ta rất thích ngôi nhà này.
13
Ta bắt đầu thuê một sạp hàng ngoài chợ.
Ta có sức, lại hay giúp người, cứ mỗi khi người ta cần là ta chẳng nề hà ra tay.
Vậy nên, rất nhanh đã quen việc, làm đâu ra đó.
Chiêu này là học từ công tử.
Công tử từng dạy ta: muốn người ta giúp mình, trước hết phải giúp người trước đã.
Còn nói, kẻ giơ tay không đánh người cười.
Lại thêm, ăn của người thì miệng mềm, cầm của người thì tay ngắn.
Công tử cứ thế, từng chút một, dạy ta đạo lý làm người.
Biên cương không giống Kinh thành, phong tục ở đây cởi mở, chẳng ít phụ nhân tự mình buôn bán ngoài chợ, không còn kiêng kỵ mặt mũi.
Những quầy bên cạnh đều là phụ nữ đã có chồng con, người nào người nấy vạm vỡ, giọng oang oang như chuông đồng.
Nửa tháng giao hảo, ta cũng nghe được khối chuyện… tục. Cái hiểu cái không, lòng đầy tò mò.
Có hôm, một bà bán thịt dê nói: “Đàn ông m.ô.n.g cong, đều là hàng cực phẩm!”
Trời chiều sắp tắt, ta về nhà nấu cơm tối, trong đầu cứ lẩn quẩn hai chữ “mông cong”.
Công tử vừa về, ta đã nhìn chăm chăm vào người người—đặc biệt là… cái mông.
Gần đây trời mỗi lúc một nóng, công tử mỗi ngày về đều dùng nước giếng rửa sạch mồ hôi nhễ nhại.
Hôm đó, công tử xách thùng nước giếng, cởi trần, đứng bên giếng lau người.
Da người sạm đi ít nhiều, song không hề ảnh hưởng đến đường nét tuấn tú trên khuôn mặt.
Thân hình cũng không còn gầy gò như trước, mà trở nên rắn rỏi, từng thớ cơ bắp đều căng đầy sức lực.
Toàn thân chẳng có lấy một chút thịt thừa.
Bỗng nhiên, công tử khựng lại.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Chàng từ từ quay đầu, vừa vặn đối mặt với ta.
“A Châu, ngươi đang nhìn cái gì?”
Ta buột miệng đáp: “Mông công tử… cong thật đó.”
Công tử: “….”
Dưới ánh trăng lờ mờ, mặt công tử đỏ bừng như máu.
Lúc ăn cơm tối, chàng bị sặc không biết bao nhiêu lần.
Gương mặt anh tuấn của chàng trong đêm càng rõ ràng, đôi mắt đào hoa kia lại càng sâu thẳm hút hồn.
Cả buổi tối hôm đó, công tử chẳng nói với ta lời nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta ngẫm nghĩ, chắc là công tử thẹn quá, da mặt mỏng, nghe khen không quen.
Rõ ràng mấy bà bán thịt hôm trước còn bảo, khen m.ô.n.g cong là lời khen cao quý nhất dành cho nam nhân mà!
14
Lại nửa năm trôi qua, ta vẫn chưa tích góp đủ ngân lượng.
May thay, ngày tháng của nhà họ Ôn đã khá hơn rất nhiều.
Có tiền dư dả mua vật dụng thường ngày, lại có thể lo liệu cho quan sai, cũng như kết giao với hàng xóm láng giềng.
Ta và Nhị công tử đều đã cao lớn hơn xưa.
Công tử bắt đầu dần lảng tránh ta, nhất là mỗi khi tắm rửa hay lau người.
Hôm ấy, trong căn nhà tranh đột nhiên có hai vị khách đến.
Một người mặc võ phục, thân hình cao ráo, thắt đai đeo kiếm, mày kiếm mắt sáng, khí thế bức người.
Người còn lại vận áo vải giản dị, tuy ăn mặc thanh bần, nhưng tướng mạo lại cao quý vô cùng. Ta vừa trông đã nhận ra hắn—chính là người từng đến thư phòng của công tử.
Trời bên ngoài đã tối mịt, trong nhà chỉ thắp một ngọn đèn dầu leo lét.
Lão gia, phu nhân và công tử đồng loạt hành lễ:
“Thái tử điện hạ, ngài chịu khổ rồi.”
Ta vội lấy tay che miệng, không dám phát ra nửa lời.
Thì ra, người ấy chính là vị Thái tử bị phế truất nửa năm trước.
Còn vị nam nhân cao lớn kia chẳng ai khác ngoài Họa Tướng quân lừng lẫy. Tuy tuổi còn trẻ mà tóc trước trán đã có một nhúm bạc trắng.
Phế Thái tử đỡ lão gia và phu nhân dậy:
“Ta nay chỉ là thứ dân, không cần đa lễ.”
Vài câu hàn huyên, ta mới lờ mờ hiểu được đầu đuôi.
Thì ra, mấy ngày trước, Họa tướng quân vừa từ địch quốc trở về. Do nghi trong triều có nội gián, nên cùng phế Thái tử âm thầm sang đất địch dò xét.
Trước kia, nhà họ Ôn vốn là phe cánh Thái tử. Song, Thái hậu trước vướng vào vụ án vu cổ, ngoại tộc cũng bị tước quân quyền, cả tộc rơi đầu.
Sau khi Thái hậu và Thái tử thất thế, Ôn gia liền bị gán tội từ trên trời rơi xuống.
Lão gia từng là thái phó của Thái tử, với phẩm hạnh của ngài ấy, tự nhiên không thể dạy ra học trò xấu.
Ta đoán, vị Thái tử kia nhất định là người tốt.
Lúc này, Thái tử lại nhắc đến cơ hội xoay chuyển thế cục.
Lão gia và công tử cùng đồng lòng tán thành.
Dù ta không hiểu rõ chuyện quốc sự, nhưng cũng đoán được—Ôn gia và Thái tử rất có thể sắp được rửa oan, trở về vinh quang.
Ta mừng thầm trong bụng.
Đợi đến khi quay về kinh thành, việc đầu tiên ta làm—chính là g.i.ế.c thẳng vào phủ An Quốc công, báo thù cho Đại cô nãi nãi!
Vừa nghĩ tới Đại cô nãi nãi, Họa tướng quân đã nhắc đến nàng:
“Không biết… Gần đây Tiểu Nguyệt thế nào rồi?”
Trong nhà lập tức im phăng phắc.
Phu nhân lại rơi lệ.
Bà lấy chiếc lọ sứ nhỏ ra, nghẹn ngào nói:
“Con gái ta… hẳn cũng muốn gặp lại ngài một lần.”