A Châu

Chương 9



Quan sai tin lời.

 

Mà quan trọng hơn, là thanh đao mổ heo bên hông ta đã được mài sáng loáng.

 

Họ cũng từng tận mắt chứng kiến sức lực điên cuồng của ta.

 

Thế nên, đám nha sai không dám làm khó thêm, rốt cuộc cũng chịu buông tha.

 

Ngân phiếu, thịt khô, xe kéo… đều bị họ mang đi.

 

Ôn gia chỉ được để lại một căn lều cỏ rách nát dột mưa.

 

Vài người bước vào lều, ta đóng chặt cánh cửa hở gió, lúc này mới cởi giày, lặng lẽ lấy ra tờ ngân phiếu cuối cùng.

 

Nhị công tử mừng rỡ, cười toe toét:

 

“A Châu, ngươi thật lanh trí!”

 

Suốt quãng đường này, nhị công tử đã dần thay đổi cách nhìn, không còn khinh rẻ ta như thuở đầu nữa.

 

Ta cũng ưỡn n.g.ự.c tự hào:

 

“Tất nhiên rồi, ta lanh lợi lắm đó. Bằng không, công tử sao lại coi trọng ta từ đầu như vậy?”

 

Ta cuối cùng cũng quen với việc không còn xưng “nô tỳ” nữa.

 

Có bạc trong tay, liền có thể mua chút vật dụng thường ngày.

 

Nhưng để tránh bị dòm ngó, chỉ có thể lén lút mua từng chút một.

 

Nhân lúc trời quang, lão gia và nhị công tử trèo lên mái sửa lại phần dột.

 

Bữa tối ăn mì chan dầu ớt.

 

Ta ăn như hùm như sói, công tử gắp miếng đậu phụ rán trong bát mình đưa cho ta:

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

“Ăn chậm chút, không ai giành với ngươi đâu.”

 

Phu nhân cười dịu dàng:

 

“A Châu đang tuổi lớn, ăn nhiều cũng là chuyện thường, không sao cả.”

 

Hình như ta thật sự cao thêm một chút rồi.

 

Hơn một tháng trời, cuối cùng cũng được tắm rửa sạch sẽ. Khi thay y phục, mới phát hiện tay áo đã ngắn đến lộ cổ tay.

 

Phu nhân khéo tay may vá, cắt thêm vải nối dài cho ta một đoạn.

 

Người còn nói:

 

“A Châu mạo dạng đoan chính, không nên ăn mặc quá nổi bật. Thường ngày ra ngoài, cũng nên chú ý một chút.”

 

Ta sờ gương mặt thô ráp của mình, ngờ vực nhìn phu nhân — thật sự thấy ta đẹp sao?

 

Trong lều tranh chỉ có một chiếc giường đất, lấy rèm ngăn làm hai.

 

Ta và phu nhân ngủ một bên, lão gia và hai vị công tử chen chúc một bên.

 

Ta chỉ cần nghiêng đầu là có thể lờ mờ thấy được gò má nghiêng của công tử dưới ánh trăng.

 

Đột nhiên, ta nhớ đến ngày trước, công tử kỵ nhất là có người trèo lên giường mình.

 

Hiện giờ, ta có tính là… đã trèo lên giường công tử rồi không?

 

Không hiểu vì sao, ta lại khúc khích cười thành tiếng.

 

Công tử khựng người lại, rồi quay đầu nhìn ta, song cũng rất nhanh, liền xoay người nằm quay lưng lại.

 

Ta: “…”

 

Công tử đúng là lúc nóng lúc lạnh, chẳng hiểu ra sao cả.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

12

 

Sáng sớm hôm sau, nha sai đã đến gọi.

 

Từ hôm nay, người nhà họ Ôn chính thức bắt đầu đi làm khổ sai.

 

Phu nhân thân thể yếu nhược, nên lão gia cùng hai vị công tử phải gánh phần việc nặng hơn.

 

Còn ta thân là dân tự do, không phải kẻ bị lưu đày, không bị nha sai cưỡng bức lao động, bèn vào trấn tìm việc—cuối cùng nhận được một chân mổ heo.

 

Ban đầu, ông chủ lò thịt không tin ta biết g.i.ế.c heo, mãi đến khi ta múa vài đường đao hoa đẹp mắt, mới được cho thử việc.

 

Ta rất siêng năng cần mẫn, ông chủ từ thái độ khinh khỉnh ban đầu, dần chuyển sang hài lòng.

 

“A Châu cô nương làm việc lanh lẹ lắm, sau này ắt sẽ gả được vào nhà tốt.”

 

Câu này nghe là lạ, ta chẳng ưa cho lắm.

 

Ta biết làm việc, không có nghĩa là sẽ làm việc cho thiên hạ cả đời.

 

Ôn gia có ân với ta, công tử đã từng cứu mạng ta, cho ta bữa cơm no, bởi vậy ta mới một lòng một dạ báo đáp.

 

Còn người khác, liên can gì đến ta?

 

Ta không muốn gả chồng.

 

Gả rồi, thì chẳng được gặp công tử đẹp đẽ của ta nữa.

 

Tối đó, ông chủ đưa cho ta ít lòng heo. Ta lấy rơm bện thành dây, xâu lòng heo treo lên mang về.

 

Trời đã sẩm tối, mà người nhà họ Ôn từ bãi khai thác đá vẫn chưa về.

 

Ta trước tiên đem lòng heo rửa sạch, rồi nhóm lửa bằng cành khô nhặt được.

 

Bếp lò đơn sơ không có lấy một hạt gạo, chỉ còn ít bột mì thô dư lại trên đường.

 

Ta dùng lửa lớn xào lòng heo thật thơm, lại thêm gia vị mua từ trấn về.

 

Đợi lòng heo hầm xong, ta nhào bột, cán ra thành sợi mì thô.

 

Mì chín, ta rưới lên một tầng lòng heo xào mỡ bóng ngậy, sau đó leo tường sau vườn nhổ vài nhánh hành dại, thái nhỏ rắc lên trên.

 

Nhị công tử gần như chạy xộc vào, reo lên:

 

“Thơm quá đi mất! A Châu, ngươi nấu Phật khiêu tường à?”

 

Nhị công tử nhảy nhót vui vẻ, xem ra hôm nay không phải chịu khổ sở gì lớn.

 

Nói về món Phật khiêu tường, ta từng được ăn rồi. Trước kia ở kinh thành, có lần công tử thấy ta cứ hau háu nhìn chén cơm của người, nước miếng suýt rơi, nên đã chia cho ta một bát.

 

Công tử chưa từng keo kiệt chuyện ăn uống với ta.

 

Lúc ấy, ta đang bưng tô bước ra, liền thấy lão gia và công tử đang dìu phu nhân vào nhà.

 

Ta vội bước tới, thấy đôi tay vốn trắng ngần của phu nhân giờ đã trầy trụa sưng đỏ.

 

Phu nhân là người đọc sách, sao chịu nổi việc nặng nhọc?

 

Ta nghẹn lời, chỉ lẩm bẩm:

 

“Phu nhân yên tâm, ta nhất định sớm kiếm đủ năm trăm lượng, chuộc người ra trước.”

 

Pháp luật triều đình có quy định, tội nhân không phạm đại ác, có thể dùng năm trăm lượng bạc để chuộc một người.

 

Đôi mắt phu nhân vốn rất đẹp, song lúc cười, nơi đuôi mắt đã có nếp nhăn.

 

“A Châu, cả nhà được ở bên nhau đã là điều tốt nhất. Năm trăm lượng đâu phải dễ kiếm? Ở chốn biên cương nghèo hẻo lánh này, năm lượng bạc cũng khó, đừng nói năm trăm.”

 

Ngân phiếu mà đại cô nãi nãi để lại, ta chỉ còn đúng năm mươi lượng, lại là tiền cứu mạng, không dám động vào.