A Châu

Chương 11



Họa tướng quân mắt đỏ hoe ngay tại chỗ, một đấng anh hùng thiết huyết, vậy mà ôm lấy lọ sứ, khóc đến run cả vai.

 

Hắn khóc không thành tiếng, quỳ sụp giữa nhà, ôm lọ tro cốt khóc rất lâu.

 

Ta không kìm được, cũng rơi lệ theo.

 

Ta cố bịt miệng, nhưng không hiểu sao lại khóc đến thắt ruột—chỉ thấy lòng đau như cắt.

 

Ta nghĩ, vị Họa tướng quân này, chắc hẳn chính là người trong mộng năm xưa, người mà Đại cô nãi nãi từng tha thiết muốn gả cho vậy.

 

15

 

Từ hôm ấy trở đi, công tử thường đến nửa đêm mới trở về.

 

Người thỉnh thoảng mang về cho ta vài món nho nhỏ, như dải lụa đỏ cột tóc, hay hộp cao thơm để thoa mặt.

 

Nhưng ta vẫn thích đồ ăn hơn cả.

 

Họa tướng quân cũng đôi khi ghé thăm.

 

Ngài để lại cho Ôn gia một ít ngân lượng, đủ để cả nhà tạm qua cơn khốn khó.

 

Tuy nhiên, để tránh tai mắt người đời, tướng quân không thể đích thân đứng ra chuộc người.

 

Lại còn mỗi lần chỉ chuộc được một người, giữa các lần còn phải cách nhau vài ngày.

 

Vì vậy, ta chọn chuộc phu nhân trước.

 

Từ sau khi phu nhân trở về nhà, ta không còn phải giặt giũ áo quần nữa, quần áo rách nát cũng có người vá lại.

 

Phu nhân còn chải đầu cho ta.

 

Bởi vậy, mỗi lần gặp Họa tướng quân, ta đều xem ngài ấy như ân nhân, không hề dè dặt mà hết lời ca ngợi:

 

"Tướng quân thật là hiên ngang tuấn vĩ, khiến người gặp một lần là khó lòng quên được. Nam nhi đại trượng phu, ắt phải như tướng quân mới phải!"

 

Ta đọc sách chẳng nhiều, những lời này đều học được từ miệng lão tiên sinh kể chuyện bên đường.

 

Họa tướng quân nghe xong, cười sảng khoái vang dội.

 

Người vui, ta tự nhiên cũng vui.

 

Nhưng không hiểu sao, công tử lại cứ nhìn ta cau mày khó chịu.

 

Người dạo này trở nên kỳ lạ, buổi tối ăn cơm cũng chẳng chịu nhường ta cái gì, cứ tranh giành cái đùi gà với ta mãi.

 

Một con gà quay, chỉ có hai cái đùi.

 

Ngày thường, ta với Nhị công tử mỗi người một cái.

 

Phu nhân bảo, cả hai đang tuổi ăn tuổi lớn, đùi gà phải để phần ta với Nhị công tử.

 

Trước nay công tử chưa từng tranh giành.

 

Vậy mà hôm nay lại vô cùng ngang ngược, ta chỉ biết trợn mắt nhìn đùi gà bị gắp đi, trong lòng lạnh toát.

 

"Công tử, người... người có còn phải cao thêm nữa đâu!"

 

Công tử như bị chọc cười, nhếch môi:

 

"Muốn ăn đùi gà à?"

 

Ta gật đầu, "Ừm!"

 

Công tử cắn một miếng, rồi giơ cái đùi gà lửng lơ giữa không trung:

 

"Nói câu gì dễ nghe nghe thử xem."

 

Ta nghĩ bụng, người vì tài mà chết, chim vì mồi mà vong.

 

Vì cái đùi gà ấy, ta tất nhiên sẵn lòng uốn lưỡi cong môi:

 

"Công tử đẹp trai, m.ô.n.g cũng cong."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

...

 

Công tử: “…”

 

Chớp mắt sau đó, cả người hắn cứng đờ, cái đùi gà rơi khỏi tay. Ta nhân cơ hội cướp lấy, há miệng ăn luôn một phát.

 

Công tử nhìn ta với biểu cảm kỳ lạ:

 

"Ngươi..."

 

Nhị công tử bên cạnh không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

 

Lão gia với phu nhân đưa mắt nhìn nhau, rồi lại cùng nhìn ta. Nhất là phu nhân, ánh mắt dịu dàng như nước mùa xuân:

 

"A Châu à, giá như con là con gái của ta thì tốt biết mấy."

 

Công tử gần đây phiền phức vô cùng.

 

Tắm xong thì gọi ta mang áo đến.

 

Ta nay đã lớn, biết lễ nghĩa, không được nhìn bậy. Thế nên cứ để quần áo xuống là quay lưng bỏ đi.

 

Tối đến, công tử lại rên rỉ kêu đau lưng, bắt ta xoa dầu thơm cho.

 

Ta thì buồn ngủ chịu không nổi, nhắm mắt bôi loạn cả lên.

 

Tay ta khỏe quá mức, suýt nữa thì đè công tử nằm bẹp xuống giường.

 

Công tử hừ khẽ một tiếng, khẽ gọi tên ta:

 

"A Châu!"

 

Ta lười nhác đáp một tiếng, rồi ngả đầu ngủ say như chết.

 

16

 

Lại một cái Tết nữa lại đến.

 

Mỏ khoáng ngừng hoạt động ba ngày.

 

Mấy người nhà họ Ôn được xe ngựa đưa vào một tòa phủ đệ.

 

Đây là tư phủ của nhà họ Họa tại biên ải.

 

Trong phủ treo đầy lụa đỏ.

 

Thì ra Họa tướng quân muốn thành thân.

 

Mà người ngài ấy muốn cưới — chính là bài vị của Đại cô nãi nãi.

 

Lần đầu tiên ta được thấy một người sống cưới bài vị người chết, bất giác lại nhớ đến mấy câu chuyện ly kỳ trong thoại bản, về mối tình vượt qua sinh tử.

 

Mũi ta chợt cay xè, không kìm được lại nghĩ đến Đại cô nãi nãi, người có dung mạo khuynh thành ấy.

 

Người đến dự tiệc cưới chỉ có mấy người nhà họ Ôn và vài tâm phúc của Họa tướng quân, còn có cả Thái tử phế vị đến chủ trì hôn lễ.

 

Ta đứng lặng một bên, nghe bọn họ nói chuyện mới lờ mờ hiểu được: Họa tướng quân và Thái tử phế vị đang chuẩn bị mưu đại sự.

 

Vì đây là một canh bạc sinh tử, thành bại chỉ trong một ý niệm, nên Họa tướng quân mới gấp rút cưới bài vị của Đại cô nãi nãi — sợ rằng sau này không còn cơ hội nữa.

 

Dù có chết, chỉ cần hai người là phu thê, thì đã đủ viên mãn rồi.

 

Ta không hiểu được những mưu mô chốn triều đình, nhưng trong lòng mơ hồ cảm thấy — sắp có chuyện lớn xảy ra.

 

Trở về từ Họa phủ, phu nhân lại khóc một trận.

 

Bà kéo ta ngồi tỉ tê kể chuyện năm xưa, kể về tình cảm giữa Đại cô nãi nãi và Họa tướng quân.

 

Hai người là thanh mai trúc mã, từ thuở thiếu niên đã tâm đầu ý hợp.

 

Chỉ tiếc, nhà họ Họa thường xuyên trấn giữ biên cương, mấy năm trước chiến sự khẩn cấp, ngay đêm trước ngày đính hôn, Họa tướng quân liền lên đường ra trận.

 

Thế tử nhà họ Lục nhờ vào thế lực của Đức phi nương nương, xin được thánh chỉ ban hôn, ép gả Đại cô nãi nãi.