Nàng từng nghĩ đến chuyện bỏ trốn, nhưng vì nghĩ đến gia tộc, cuối cùng vẫn phải cắn răng gả đi.
Phu nhân cứ xoa mãi tay ta, nghẹn ngào nói:
"Giá như ban đầu ta để Thiển Nguyệt rời khỏi kinh thành thì tốt biết mấy!"
Ta không biết an ủi thế nào, chỉ chớp mắt nói:
"Phu nhân, con sẽ không rời người đâu. Con sẽ thay Đại cô nãi nãi chăm sóc người."
Phu nhân ôm lấy ta, vỗ nhẹ lưng ta, gọi ta là “đứa bé ngoan”.
Lúc ấy ta mới phát hiện, công tử chẳng biết đã đứng ở bậu cửa từ bao giờ, mi tâm người cau chặt, trong mắt chất chứa một tầng mực đậm không thể tan, giống như đang dằn vặt, tự trách.
Ta hiểu, nếu năm đó Đại cô nãi nãi rời khỏi kinh thành, chắc chắn sẽ liên lụy đến Ôn gia, đặc biệt là hậu duệ nam trong nhà.
Công tử có lẽ đang day dứt.
Nhưng cũng chẳng thể trách người.
Như người từng nói — tất cả là do cái thế đạo này mà ra.
Dù ta không hiểu chính sự, nhưng cũng biết, hoàng đế hiện tại là một kẻ hôn quân vô đạo. Gian thần hoành hành, trung lương khó có kết cục tốt.
Năm đó khi thôn Đào Hoa phát sinh ôn dịch, quan phủ không hề cứu tế, ngược lại còn phong tỏa thôn, ai dám bước ra là bị b.ắ.n c.h.ế.t ngay.
Nếu không phải ta tuổi còn nhỏ, thân thể linh hoạt, e rằng cũng không thể thoát.
Sau khi trốn ra không lâu, ta tận mắt chứng kiến thôn Đào Hoa bị thiêu thành biển lửa.
Sau Tết, ta chuộc được công tử ra ngoài.
Như vậy, ngươi mới có thể tiện lo việc lớn.
Vì nhà họ Ôn vẫn còn lão gia và Nhị công tử ở lại mỏ khoáng, nên không khiến ai nghi ngờ.
Đông qua xuân tới, ta đưa phu nhân về trấn trên, thuê lại một cửa tiệm — tầng trên để ở, tầng dưới buôn bán.
Từ khi Họa tướng quân âm thầm tiếp tế, ngân lượng không còn là vấn đề.
Công tử thường ra ngoài từ sáng sớm, có khi mấy ngày liền không về.
Ta không dám hỏi nhiều.
Cho đến một đêm, công tử bất ngờ xông vào phòng ta.
Ta đang ngủ say, nhưng chỉ cần có động tĩnh là lập tức rút ra con d.a.o mổ lợn giấu dưới gối.
Trong ánh sáng lờ mờ, ta lập tức nhận ra đó là công tử.
"Công tử?"
Công tử vội đưa tay bịt miệng ta:
"Suỵt, đừng lên tiếng. Đừng kinh động đến mẫu thân ta."
Ta cẩn thận bước xuống giường, theo công tử ra khỏi phòng ngủ.
Công tử đã khác xưa — cằm lún phún râu xanh, chẳng còn là mỹ nhân trắng trẻo như ngọc thuở nào. Nhưng ta vẫn rất thích.
Ngày trước người đẹp đẽ ôn nhu, nay lại tuấn tú rắn rỏi, càng có khí chất nam nhân.
Tầng dưới có hộp thuốc, là do Họa tướng quân cho người đặc biệt gửi đến.
Công tử khoác trên mình một bộ y phục dạ hành, trên người thoang thoảng mùi máu, ta liền hoảng hốt, bước lên vạch áo người ra.
Công tử cứng đờ người, mặc ta làm gì thì làm.
Chỉ là rất nhanh sau đó, ta liền đờ đẫn.
Không chỉ da người ngăm đi, mà thân thể cũng đã khác xưa rất nhiều…
Tay ta không kiềm chế được mà khẽ khàng chạm lên, xúc cảm ấy… thật tuyệt hảo.
17
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Công tử bỗng khàn giọng nói:
"Đừng có động lung tung."
Ta lập tức biện bạch:
"Ta chỉ bôi thuốc cho người thôi mà, có làm gì đâu."
Thân thể công tử nay đã cường kiện hơn trước, nhưng làn da vẫn mềm mịn như cũ.
Tóm lại — rất đẹp.
Ta nhìn hết lần này đến lần khác, tay không tự chủ được lại đặt lên n.g.ự.c công tử, còn ấn một cái.
Công tử hít sâu một hơi, cúi đầu quát khẽ bên trên đỉnh đầu ta:
"A Châu!"
Ta ngơ ngác ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt đen thẳm như mực của người,
"Dạ? Công tử, sao vậy?"
Hai chúng ta lặng lẽ nhìn nhau hồi lâu, đến khi mắt ta bắt đầu rát lên.
Lúc ấy, công tử mới dịu dàng nói:
"Ôn Dự... ta tên là Ôn Dự."
Ta không rõ chữ “Dụ” trong tên người viết thế nào,
Nhưng mơ hồ cảm thấy, e là cùng một nghĩa với “Châu” trong tên ta – A Châu.
Ta càng thêm yêu thích cái tên mà công tử đã ban cho ta.
Công tử xưa nay luôn đoan chính nghiêm trang, rất ít khi cởi trần đối diện với ta như thế.
Lồng n.g.ự.c người… như thể đang chuyển động vậy.
Tay ta lại ngứa ngáy…
Công tử như đang dụ dỗ ta, giọng mềm mỏng từng chút một:
"Về sau cứ gọi như vậy, được không?"
Ta nghĩ ngợi một lúc, rồi khẽ gọi:
"Ôn Dự."
Công tử mím môi, yết hầu khẽ chuyển động.
Người không đáp lời ngay.
Ta cứ cảm thấy hôm nay công tử có gì đó là lạ.
"Công tử, mặt người nóng quá... phải chăng là đang sốt rồi?"
Ta đưa tay sờ trán người.
Công tử nhắm mắt trầm ngâm một lát rồi mới mở ra,
Tuy làn da đã sạm đen đi ít nhiều,
Nhưng khi cười lên vẫn như gió xuân bên bờ đê liễu tháng ba — dịu dàng mà ấm áp.
Công tử giữ chặt bàn tay đang sờ loạn của ta, khẽ hỏi:
"A Châu, ngươi còn muốn quay về kinh không?"
Ta lập tức gật đầu.
Kinh đô có thật nhiều món ngon, trò vui,
Hơn nữa… ta còn chưa báo thù cho Đại cô nãi nãi.
Công tử khẽ hứa:
"Ta nhất định sẽ đưa ngươi trở về. A Châu… có ngươi đồng hành trên con đường này, thật là tốt."
Công tử đột nhiên nói năng văn nhã,
Ta cũng đành học theo mà phụ họa:
"A Châu có công tử, cũng rất tốt."
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Đêm nay, công tử nói thật nhiều.
Sau khi bôi thuốc xong, ta bắt đầu băng bó vết thương.
Công tử bỗng hỏi:
"Trong lòng A Châu, ta với Họa tướng quân, ai đẹp hơn?"
Ta ngẩng đầu, bắt chước giọng điệu của phu nhân mà dạy dỗ:
"Công tử, người trẻ con quá đấy! Họa tướng quân là anh hùng trong lòng dân chúng, cả nhà trung liệt, nay chỉ còn lại một mình ngài ấy, làm sao người có thể đem dung mạo ra so đo?"