A Châu

Chương 13



Công tử nghẹn lời, chẳng nói được gì.

 

Không nghe được đáp án như ý, ánh mắt người hiện lên vẻ không cam lòng.

 

Thấy người rầu rĩ, ta cũng không nỡ.

Ai bảo ta là một cô nương mềm lòng cơ chứ?

 

Bèn dỗ dành:

"Công tử và Họa tướng quân, mỗi người một vẻ."

 

Công tử buột miệng:

"Thế ngươi thích ai hơn?"

 

Câu hỏi này... thật khó trả lời.

 

Ta lặng thinh.

 

Ta thích cả hai, không được sao?

 

Lão gia, phu nhân, hai vị công tử…

Cả Thái tử phế vị, thậm chí là Vương Nhị Hoa hàng xóm — ta đều quý cả.

 

Công tử chợt thở dài:

"Thôi bỏ đi, ngươi không nói cũng được… Giờ… không đúng thời điểm."

 

Ta nghe mà như lọt vào sương mù.

 

Quả nhiên, làm người phải đọc nhiều sách hơn mới được.

 

Chờ về lại kinh thành, nhất định ta phải đọc thêm mấy quyển thoại bản cho sáng cái đầu ra!

 

18

 

Hôm sau, vừa tờ mờ sáng, công tử lại chuẩn bị lên đường.

 

Ta nhét vào lòng ngươi một gói giấy dầu, dặn dò:

"Công tử, ăn lúc còn nóng nhé, bên trong là bánh bao nhân thịt heo cải thảo đấy."

 

Công tử bước lên ngựa, thân hình trong bộ áo khoác trông càng gầy gò hơn, đặc biệt là phần eo – quả thật là mảnh khảnh đến dọa người.

 

Ta đang nhìn công tử, suýt nữa thì đắm chìm vào đôi mắt sâu thẳm của người.

 

Ngươi như muốn nói điều gì, nhưng lời đến miệng lại nuốt xuống.

 

Không rõ từ bao giờ, công tử trở nên do dự như thế.

 

Bỗng bên nhà hàng xóm, Vương Nhị Hoa ló đầu ra, cười hì hì la lớn:

"A Châu, kia là nam nhân của muội hả? Đẹp trai thật đó nha!"

 

Ta vừa định giải thích, thì công tử đã cướp lời.

 

Ngươi cười tươi, để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp:

"A Châu, mấy ngày ta vắng nhà, nàng nhớ chăm sóc mẫu thân, ngoan ngoãn chờ ta về."

 

Hả? Cái gì cơ?

 

Công tử vừa gọi ta là… “ngoan ngoãn” ư?!

 

Người phi ngựa đi xa.

 

Vương Nhị Hoa còn vươn cổ nhìn theo, rồi quay lại ném cho ta ánh mắt đầy ghen tị:

"A Châu, khẩu phần ăn của muội thật tốt nha!"

 

Ta gãi đầu, không trả lời.

 

Từ sau khi mở tiệm, đúng là bữa ăn cũng đầy đủ hơn hẳn.

 

Những ngày sau đó, ta và phu nhân an ổn kinh doanh tiệm.

Thỉnh thoảng có kẻ đến gây sự, may mà Họa tướng quân đã âm thầm sắp đặt người bảo vệ.

Lúc nguy cấp, ta và phu nhân vẫn có thể thoát hiểm trong gang tấc.

 

Cuộc sống cứ ngày qua ngày, mỗi cửa ải đều gắng sức vượt qua.

 

Nhị công tử lại cao thêm, giờ đã cao hơn ta cả một cái đầu.

Từ một tiểu tử trắng trẻo mập mạp, giờ đã rám nắng đen nhẻm.

Ta chẳng còn gọi nổi hắn là "thư sinh mặt trắng" nữa rồi.

 

Lão gia vẫn như xưa, nhưng tinh thần đã phấn chấn hơn nhiều.

 

Đã ba tháng liên tiếp, ta chưa nhìn thấy công tử.

 

Cho đến một ngày, trấn nhỏ bỗng náo loạn.

Dân chúng chạy tán loạn, ta nghe thấy có người hô lớn:

"Địch tấn công rồi! Mau chạy!"

 

Lão gia và Nhị công tử còn đang ở mỏ khoáng, bên đó có nha sai canh giữ, lẽ ra không dễ bị công kích.

 

Bọn Man Di sống bằng nghề du mục, mỗi khi vào đông, cỏ khan hiếm, gia súc thiếu ăn, bọn chúng lại vượt quan nội để cướp bóc đốt phá.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Ta lập tức kéo phu nhân vào nhà, tay nắm chặt hai con d.a.o mổ heo, chốt chặt cửa lại.

 

"Phu nhân đừng sợ, A Châu ở đây."

 

Phu nhân cười mà mắt đỏ hoe:

"Ta không sợ, nhưng ta lo cho con, A Châu à."

 

Ta không hiểu phu nhân lo gì, bèn đáp:

"Cùng lắm thì liều mạng thôi! Chết rồi thì mười tám năm sau lại là hảo hán! Trong tuồng vẫn hát thế mà!"

 

Phu nhân khẽ vuốt mặt ta:

"Đứa ngốc, con không hiểu đâu…

Một cô nương… gặp chuyện như thế, nguy hiểm hơn nhiều…"

 

Ta cau mày, quả thực không hiểu.

 

Nhưng ta có d.a.o mổ heo kia mà.

 

Ở trấn, ai cũng khen ta lợi hại.

 

Còn nói, sau này ta mà lấy chồng thì thể nào cũng thành mãnh hổ cái!

 

Hổ cái… thì phải lợi hại chứ sao!

 

Bên ngoài vang lên tiếng vó ngựa rầm rập, như muốn làm đất trời rung chuyển.

 

Tiếng g.i.ế.c chóc, tiếng van xin, tiếng gào thét đan xen nhau…

Làm đầu ta đau như búa bổ.

 

Tựa như… có ký ức nào đó chôn sâu trong tâm trí bị đánh thức.

Nhưng ta không nhớ nổi, mình đã từng trải qua ở đâu.

 

Cánh cửa đột ngột bị đập mạnh mấy lượt.

 

Ta đẩy phu nhân:

"Mau ra sau vườn, trốn xuống hầm! Nhanh lên!"

 

Phu nhân không đi.

Bà cũng không sợ hãi, chỉ ôm lấy ngực, lắc đầu:

"Ta không thể mất thêm một đứa con gái nữa…"

 

Ta không hiểu, nhưng lòng chợt nghẹn lại, mũi cay cay.

 

Cửa vẫn bị phá tung.

 

Mấy tên Man Di lực lưỡng xông vào, ánh mắt dâm tà, miệng nói gì đó ta nghe không hiểu.

Chúng vừa cởi đồ, vừa lao về phía ta và phu nhân.

 

Ta sao có thể ngồi chờ chết?

 

Liền vung d.a.o g.i.ế.c heo lên, che chắn trước người phu nhân mà c.h.é.m tới tấp.

 

Ta không nhớ mình đã c.h.é.m bao nhiêu kẻ.

Chỉ nhớ khi sức lực dần cạn, quần áo bị xé toạc,

một cảm giác nhục nhã chợt trào lên.

 

Lúc ấy, ta chỉ nghĩ:

Dù có phải đồng quy vu tận, cũng tuyệt đối không để mình bị ô uế bởi bọn Man Di!

 

Chẳng hiểu sao, đầu ta lại lóe lên một ý nghĩ:

Ta còn chưa từng…

lên giường của công tử mà…

 

19

 

Ánh mắt đám Man Di nhìn ta, từ tham lam lúc đầu, đến giờ đã biến thành e sợ và thù hằn.

 

Chúng càng muốn g.i.ế.c ta hơn.

 

Nhưng dường như… lại không muốn để ta c.h.ế.t dễ dàng như thế.

 

Chân trái ta bị c.h.é.m một nhát.

 

Có kẻ bắt đầu lột quần ta.

 

Phu nhân cũng bị bắt, bà khóc đến đứt ruột đứt gan.

 

Chẳng lẽ… sẽ kết thúc như vậy sao?

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Ta không cam lòng.

 

Còn quá nhiều việc ta chưa làm xong.

 

Còn chưa được ăn giò heo kho xì dầu ở Vạn Xuân Lâu kinh thành, chưa được ngửi lại hương thơm trên người công tử…

 

Ta còn chưa báo thù cho đại cô nãi nãi, chưa sửa mộ cho nghĩa phụ.