A Châu

Chương 14



Ngay khi ta đang tính liều c.h.ế.t kéo theo tên Man Di kia đồng quy vu tận, vài mũi tên bay vút đến, thẳng tắp cắm vào thân chúng.

 

Tên Man Di kia bỗng nhiên ngừng động đậy, kế đó phun m.á.u mà ngã gục xuống đất.

 

Ta nhìn thấy ánh sáng bừng lên, nhìn thấy gương mặt của công tử – vẫn giống như mấy năm trước, nơi ngõ nhỏ y phục đen ấy, công tử cũng từ trên trời giáng xuống như thế.

 

"A Châu!"

 

Công tử lao tới, ôm ta chặt vào lòng.

 

Trận chiến diễn ra chớp nhoáng.

 

Đám Man Di nhanh chóng bị tiêu diệt.

 

Phu nhân cũng được cứu ra an toàn.

 

Đến lúc ấy, ta mới từ từ ý thức được – mối họa đã qua.

 

Công tử vận giáp bạc, toàn thân lấm máu, nhưng ta vẫn thấy công tử thật thơm.

 

"A Châu… A Châu… ta đến chậm rồi!"

 

Miệng ta lầm bầm:

"Giò heo kho…"

 

Công tử nâng mặt ta lên, xác nhận ta vẫn an ổn, khẽ nở nụ cười sau tai kiếp vừa qua:

"Được, sau này A Châu muốn ăn bao nhiêu, đều có cả."

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Công tử định giúp ta chỉnh lại y phục, nhưng vải vóc đã bị xé rách. Người đành ôm ta lên, bế ngang vào lòng.

 

Đây là lần đầu tiên công tử bế ta.

 

Trước kia, toàn là ta bế người, hoặc cõng người mà thôi.

 

Họa Tướng quân cũng đến, gấp gáp hô:

"Khoan đã!"

 

Dường như ngài muốn kiểm tra vết thương của ta.

 

Nhưng công tử chắn trước, không cho nhìn.

 

Họa Tướng quân sốt ruột:

"Ôn Dự! Chuyện này rất quan trọng, đừng cản ta!"

 

Công tử vẫn không nhường:

"Tướng quân, dù chúng ta quen biết, cũng xin ngài tự trọng!"

 

Họa Tướng quân từ trước đến nay luôn điềm đạm, lúc này lại cuống đến mức vò đầu bứt tai:

"A Châu cô nương… có phải trên vai có một vết bớt đỏ rất lớn? Ta rõ ràng vừa trông thấy! Có hay không?!"

 

Công tử nổi giận:

"Im miệng! Họa Tướng quân … xin ngài quên hết những gì vừa nhìn thấy! A Châu… là một cô nương chưa gả chồng!"

 

Họa Tướng quân trừng mắt, đưa tay giữ lấy vai công tử, không để người rời đi.

 

Hai người giằng co nhau.

 

Mọi người xung quanh nhìn nhau khó hiểu.

 

Ta cũng chớp mắt mấy lần, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

 

 Họa Tướng quân mắt đỏ hoe, mất một lúc mới gắng nói ra lời:

"Ôn Dự, ta từng nói với ngài… ta có một muội muội, năm xưa để tránh bị truy sát, đã thả xuống theo dòng nước. Vai của muội ấy… cũng có một vết bớt đỏ. Tính ra tuổi tác… cũng trạc tuổi với A Châu."

 

20

 

Ta trở về phòng, tự mình thay y phục.

 

Phu nhân giúp ta băng bó lại vết thương ở chân trái.

 

Đôi tay bà run rẩy không ngừng, nhưng trên gương mặt vẫn cố gắng nặn ra nụ cười dịu dàng:

"Không sao rồi... không sao rồi... A Châu quả nhiên là đứa có phúc, con chắc hẳn chính là muội muội của Họa Tướng quân đấy."

 

"Tốt quá... A Châu nhà ta cũng có người thân rồi."

 

Ta xoa xoa hai tay, trong lòng hơi kích động.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Phu nhân lại kiểm tra vết bớt đỏ trên vai ta lần nữa, sau đó đi báo cho Họa Tướng quân.

 

Tướng quân khẳng định chắc nịch:

"A Châu chính là muội muội của ta!"

 

Vừa bước ra khỏi phòng, ta đã bị Họa ôm Tướng quân chặt lấy.

 

Tấm lưng từng trải kia khẽ cúi xuống, đôi tay run lên.

 

Ta nghe thấy tiếng nức nở khe khẽ của huynh ấy.

 

Nam tử hán đại trượng phu, không dễ rơi lệ.

 

Nhưng khoảnh khắc ấy, ta lại thấy vô cùng an tâm.

 

Huynh trưởng rất quan tâm ta.

 

Lúc này, công tử đứng bên cạnh, cũng không thể cản Họa Tướng quân lại gần ta nữa.

 

Sau khi nhận thân, Tướng quân kể lại chuyện năm xưa.

 

"Năm đó, khi mẫu thân xông ra vòng vây, vừa hay lâm bồn.

May mắn thay, muội ra đời thuận lợi. Nhưng lúc ấy, nhà họ Họa đang bị truy sát gắt gao. Mẫu thân vì muốn giữ mạng sống cho muội, đành đặt muội vào chậu tắm, thả xuôi dòng nước mà đi..."

 

Vài lời ngắn gọn, mà ta như trông thấy cảnh tượng bi thảm năm đó.

 

Thì ra...

 

Phụ mẫu ta cũng rất thương yêu ta.

 

Ta không phải thứ cỏ dại không ai cần.

 

Ta nhìn gương mặt Họa Tướng quân, tưởng tượng đến dáng hình cha mẹ – chắc chắn cũng là người đẹp đẽ phi phàm.

 

"Vậy... sau này phụ thân và mẫu thân thế nào rồi?"

Ta hỏi xong, tim bất giác run lên.

 

Trong nhà họ Họa giờ chỉ còn mỗi Tướng quân, phụ mẫu dĩ nhiên là không còn.

 

Ta không dám chớp mắt, sợ nước mắt rơi ra.

 

Tướng quân khàn giọng:

"Mẫu thân tử trận ngay hôm đó. Phụ thân… vì đau thương quá đỗi, đã đi theo bà."

 

"Đi theo... là sao?"

Ta lẩm bẩm hỏi.

 

Tướng quân đáp:

"Chính là khi một người trong hai vợ chồng qua đời, người còn lại cũng không muốn sống nữa."

 

Đầu óc ta rối bời, không biết nghĩ gì. Bất chợt, ta buột miệng một câu rất không đúng lúc:

"Vậy... đại cô nãi nãi c.h.ế.t rồi, sao huynh còn sống?"

 

Tướng quân im lặng một lát, rồi đáp:

"Ta vẫn còn việc chưa hoàn thành. Giờ đây... ta muốn sống tiếp, vì ta đã tìm thấy muội. Ta cũng muốn sống thay phần đời của Thiển Nguyệt."

 

Ta liền khen:

"A huynh thật dũng cảm."

 

Chết theo vì yêu là một kiểu dũng cảm.

Sống tiếp trong đau khổ… chẳng phải càng dũng cảm hơn sao?

 

Ta vốn đã thân thiết với Tướng quân, sau khi nhận người thân rồi, lại càng chẳng kiêng dè chuyện gì.

 

Tướng quân bỗng hỏi ta:

"A Châu, muội và Ôn Dự... có từng ngủ... ngủ chung chưa?"

 

Ta gật đầu thản nhiên:

"Ừ! Muội với công tử hay ngủ cùng nhau lắm."

 

Công tử đang uống trà, lập tức phun hết ra ngoài.

 

Còn Họa Tướng quân thì trừng mắt nhìn công tử, ánh mắt càng lúc càng kỳ quái, hoàn toàn không thân thiện.

 

Công tử chỉ biết ho sặc sụa, như thể muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại chẳng nói được câu nào.