21
Nhờ Họa tướng quân và công tử kịp thời trở về, cuộc hỗn loạn lần này nhanh chóng được dẹp yên.
Họa Tướng quân đem đôi đao mà mẫu thân từng dùng, giao tận tay ta.
"A Châu, muội trời sinh có sức mạnh, lại giỏi dùng đao, chắc là thừa hưởng từ mẫu thân của chúng ta rồi."
Ta nhận lấy song đao, m.á.u trong người như sôi trào, tựa như cuối cùng cũng tìm thấy sứ mệnh của mình.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Chiến tích anh hùng của phu nhân họ Họa, ta đã từng được nghe kể từ lâu.
Bà chính là một nữ trung hào kiệt!
Mà ta, chính là nữ nhi của bà — đứa con mà bà đã liều c.h.ế.t để bảo vệ. Ta sao có thể khiến bà thất vọng được?
Người kể chuyện từng nói, năm đó Họa phu nhân bị quân địch c.h.é.m đầu, mất mạng sa trường.
Mỗi khi nghĩ đến điều đó, lòng ta lại đau như cắt.
Ta chủ động đưa ra một thỉnh cầu:
"Các huynh sắp khởi chiến rồi, phải không? Ta cũng muốn ra trận. Lấy danh nghĩa con gái của mẫu thân, cũng là lấy thân phận người nhà họ Họa. Ta đã có họ rồi — từ nay, ta gọi là Họa Châu."
Phu nhân lo lắng không yên, nhưng công tử lại lên tiếng trấn an bà:
"Để A Châu tự mình lựa chọn."
Phu nhân lúc này mới thôi không can ngăn.
Trước ngày xuất chinh, ta không ngừng luyện đao.
Đến khi ngủ, ta cũng ôm chặt đôi đao hình trăng khuyết ấy vào lòng.
Ta nhiều phen thoát chết, khi thì gặp được nghĩa phụ, khi thì gặp được công tử. Có khi nào là do mẫu thân nơi chín suối vẫn luôn phù hộ cho ta?
Nửa tháng sau, đại chiến bắt đầu.
Ta cưỡi ngựa, đi đầu tiên trong đoàn quân.
Công tử chỉ cho ta biết:
"Tên râu rậm mặc hắc giáp kia chính là thủ lĩnh địch quân."
Ta lập tức khóa chặt ánh mắt vào hắn.
Khi chiến sự bùng nổ, ta liều mình vượt qua tầng tầng lớp lớp cản trở, thẳng hướng tên giặc kia mà xông tới.
Công tử mang theo mấy người, một đường yểm hộ cho ta.
Tên địch tưởng ta điên, thấy ta cứ bám riết lấy hắn, khiến hắn không thể dốc toàn lực đối phó với Họa tướng quân.
Tên đó biết nói tiếng Hán, mắng lớn:
"Con mẹ ngươi là ai?!"
Ta cất giọng vang dội giữa chiến trường:
"Lão nương là con gái của Họa phu nhân — cũng chính là nữ nhi của Tần đại tướng quân! Hôm nay đặc biệt tới lấy cái đầu chó của ngươi!"
Hắn sững người, hẳn là vẫn còn nhớ đến mẫu thân ta.
Một người như bà — cường địch hiếm thấy trong đời hắn, sao có thể quên?
Qua mấy chục hiệp, ta đã sức cùng lực kiệt, đôi đao bị búa sao đánh văng, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc.
Nhưng ngay khoảnh khắc then chốt, ta rút d.a.o mổ heo bên hông, nhắm thẳng đầu tên giặc mà chém.
Ngay khoảnh khắc ấy, cơn gió lướt qua mặt ta, mơn man má như tay mẫu thân vuốt ve.
Ta như thấy được bóng dáng của mẹ.
Dù chưa từng gặp mặt, nhưng trong lòng ta, mẫu thân nhất định là người như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Một lần nữa, người lại che chở cho ta… chẳng phải sao?
22
Công tử dán mắt nhìn ta, ánh mắt chẳng rời nửa phần, tựa như chỉ cần lơ đãng một khắc, ta sẽ tan vào hư không.
Trong tay ta, là thủ cấp của tên giặc.
Công tử đứng cách ta chừng một trượng, vẫn dõi theo không chớp mắt.
Vừa rồi, ta suýt nữa thất thủ. Ta còn nhớ rõ, khoảnh khắc sinh tử ấy, công tử đã gọi lớn tên ta.
Dường như, người đã bị dọa đến ngây người.
“Bắt giặc, phải bắt vua trước tiên.”
Ta giơ cao thủ cấp tên giặc, đáng tiếc chiến mã đã bị lạc, không thể đứng trên cao.
Công tử chợt hiểu ra điều gì, liền quỳ xuống trước mặt ta.
Ta hiểu ý, liền ngồi lên vai người.
Công tử từ từ đứng dậy, ta mượn chiều cao của người, khiến toàn quân địch đều nhìn thấy thủ cấp ta đang giơ cao.
Họa Tướng quân bật khóc, lớn tiếng hô:
"Muội muội ta, thật là giỏi lắm!"
Rồi lại ngẩng đầu, khấn vọng trời cao:
"Phụ thân, mẫu thân, hai người thấy chưa? A Châu—là nữ nhi họ Họa! Nay con bé đã trưởng thành, cũng có thể gánh vác rồi!"
Trận đột kích ấy kéo dài suốt hai ngày hai đêm.
Nhờ ta c.h.é.m được thủ lĩnh giặc, các trận chiến sau đó, quân Họa gia như bẻ tre mà thắng.
Thái tử bị phế từ lâu, vẫn luôn ẩn thân trong quân, mãi đến khi đại thắng, người mới công bố thân phận.
Mẫu tộc của người cũng là danh môn võ tướng.
Binh sĩ dưới trướng Họa tướng quân đều đồng cảm với số phận của Thái tử, bởi thế không ai phản đối, đồng lòng phò tá.
Trước kia, triều đình luôn khắt khe trong việc phát lương thảo, tướng sĩ buộc phải tự cày cấy sinh sống, đã sớm oán hận trong lòng.
Công tử là người mưu trí, đã sớm phái người truyền tin về kinh thành.
Không ngoài dự liệu, chưa đầy một tháng, triều đình đã phái khâm sai đến, ba đạo thánh chỉ được ban ra, triệu Thái tử vào kinh chịu huấn, cũng truyền Họa tướng quân hồi triều lĩnh thưởng.
Nhưng bọn họ đâu biết, ngay từ khi phế Thái tử, tất cả đã được sắp đặt từ trước.
Mật thám đã sớm cắm rễ trong thành.
Tin tức báo về: Hoàng đế triệu các vị về kinh, thực chất là muốn “mời vào chum”, vừa vào thành liền có mai phục chờ giết.
Gã cẩu hoàng đế kia muốn tận diệt—dù là Họa gia, công tử, hay Thái tử—không một ai được sống.
Nhưng…
Chuyến đi này, vẫn phải đi.
Công tử nói:
"Vậy thì lấy kế trị kế. Đại quân sẽ chọn ngày khởi hành.
Đợi tới cửa thành, sẽ cho hoàng thượng một đòn bất ngờ."
Hoàng đế đánh cược rằng chúng ta không dám phản kháng.
Nhưng hắn sẽ thua.
Những ngày sau đó, ta vẫn kề Họa cận tướng quân cùng công tử, không ngờ lại nghe hiểu được rất nhiều điều, cũng dần hiểu rõ kế hoạch của họ.