A Châu

Chương 5



Ta lắc đầu:

“Họ chỉ dặn nô tỳ nhất định phải chăm sóc tốt cho đại cô nãi nãi.”

 

Nghe vậy, nước mắt nàng lặng lẽ rơi xuống, từng giọt từng giọt như chuỗi châu đứt đoạn.

 

Mỹ nhân rơi lệ, không lời không tiếng, nhìn mà khiến người ta xót xa khôn tả.

 

Ta bối rối chẳng biết làm sao, líu ríu nói:

“Đại cô nãi nãi đừng khóc... Nô tỳ có một khúc giò lớn đây, chia người một nửa ăn cho khuây khỏa.”

 

Đại cô nãi nãi lắc đầu, ánh mắt như buông xuôi, nàng nhẹ giọng:

“Ngươi nên ở lại bên nhị đệ thì hơn.

 

Ta nơi này... không cần ai chăm sóc cả. Dù sao cũng chỉ là một thân tàn phế.”

 

Từng chữ ta đều nghe rõ, nhưng ghép lại với nhau, ta lại không hiểu nổi.

 

Thuở nhỏ, nghĩa phụ nuôi ta khôn lớn. Ông là người kiệm lời, một ngày nói chưa đến mười câu, thành ra ta có hơi chậm hiểu.

 

Giờ thì hay rồi — không chỉ Ôn gia có gì đó lạ lạ, mà ngay cả đại cô nãi nãi cũng đầy tâm sự.

 

Lúc bà tử phủ An Quốc Công tới gây sự, chẳng chút kính nể mà quát:

“Thiếu phu nhân, thế tử gia căn dặn, chén thuốc này phải uống cho bằng được.”

 

Ta chẳng biết thuốc gì, nhưng thấy bà ta định ép người uống, ta liền vung tay tát một cái như trời giáng.

 

Bà ta bị ta đánh ngã lăn ra đất.

 

Nước thuốc nóng hầm hập đổ cả lên người, bà ta đau đến tru tréo.

 

Ta nổi giận mắng:

“Ngươi là thứ đàn bà ác độc! Thuốc nóng thế này, không bệnh cũng bị phỏng mà thành bệnh!”

 

Bà ta vừa bị đuổi đi, Lục thế tử lại say khướt đến làm loạn, chỉ vào đại cô nãi nãi mà rống lớn:

“Ôn Thiển Nguyệt! Bổn gia nói cho ngươi biết, sống là người của bổn gia, c.h.ế.t là ma của bổn gia!”

 

“Dựa vào đâu ngươi cứ luôn khinh thường bổn gia?! Bổn gia là phu quân của ngươi đấy!”

 

“Ngươi nhìn cho kỹ — ta là phu quân của ngươi! Cớ gì trong lòng ngươi lại chứa người khác?!”

 

Ta chen ngang rất không đúng lúc:

“Lục thế tử, nhưng ngài cũng có ngoại thất mà.”

 

Lục thế tử nghẹn họng, liếc ta một cái:

“Ngươi... nhìn quen quá, bổn thế tử gặp ngươi ở đâu rồi thì phải?”

 

Rồi hắn lại quay sang đại cô nãi nãi, gằn từng chữ:

“Ôn Thiển Nguyệt, đời này ta sẽ không để ngươi thoát khỏi tay ta! Ngươi là của ta!”

 

Hắn cười cuồng ngạo, tiếp tục nói:

“Rất nhanh thôi… ngươi chỉ còn có thể trông cậy vào ta. Ôn gia các ngươi không biết điều, đứng sai phe, sớm muộn gì cũng gặp họa!”

 

Ta nhíu mày, trong lòng bắt đầu thấy lo lắng.

 

Lục thế tử rời đi, đại cô nãi nãi lại lên cơn ho.

 

Nàng siết c.h.ặ.t t.a.y ta, giọng tha thiết:

“Nhị đệ đưa ngươi tới đây, nhất định là bởi ngươi có bản lĩnh hơn người. Nhưng thật sự, ta không cần ngươi ở lại. Ngươi hãy mau chóng đi tìm họ đi.”

 

Ta lại thấy đầu óc mờ mịt.

 

Cho đến nửa tháng sau, bên ngoài truyền đến tin dữ:

Ôn lão gia bị tố tham ô, Ôn phủ bị niêm phong, cả nhà bị lưu đày đến đất lạnh.

 

Ta sợ đến thất sắc.

 

Ôn lão gia và phu nhân hiền lành như thế, sao có thể tham ô được chứ?

 

Ngay trước mắt ta, đại cô nãi nãi dùng trâm cài tự đ.â.m vào cổ mình.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta như hóa đá, toàn thân run rẩy, đến khóc cũng khóc không ra.

 

Nàng còn giữ lại một hơi thở cuối, nhét mấy tờ ngân phiếu vào n.g.ự.c ta, như ánh sáng cuối cùng bừng lên trước khi lụi tắt, dặn dò:

 

“Ta c.h.ế.t rồi, Ôn gia cũng không còn vướng bận. Nhị đệ có thể làm điều hắn muốn làm. Mạng này vốn chẳng còn sống được bao lâu.”

 

“Cái lồng này... cuối cùng ta cũng thoát được.”

 

“Đúng rồi, ta sợ côn trùng, lại ghét cái thân thể tàn tạ này... thiêu đi là tốt nhất.”

 

“Hồi môn của ta bị giữ lại trong phủ An Quốc Công, e là không mang ra được. Ôn gia lúc này đang cần bạc để xoay xở, ngươi nhất định phải tìm được họ.”

 

Đại cô nãi nãi c.h.ế.t trong lòng ta.

 

Nhưng lúc nàng ra đi, trên môi vẫn nở nụ cười.

 

Có lẽ… nàng thật sự đã được giải thoát.

 

Đầu óc ta trống rỗng, chỉ nhớ rõ hai việc —

 

Đại cô nãi nãi sợ côn trùng, phải thiêu thân.

Công tử bọn họ bị lưu đày, cần bạc.

 

07

 

Nước mắt ta cũng tuôn ào ào rơi xuống.

 

Khóc không thành tiếng, chỉ lặng lẽ mà rơi.

 

Ta bỗng hiểu ra, vì sao trước đó đại cô nãi nãi cũng khóc như vậy.

 

Thì ra khi đau đến tận cùng, người ta thật sự chẳng còn sức để bật thành tiếng.

 

Ta cõng t.h.i t.h.ể đại cô nãi nãi trên lưng, dùng dây buộc chặt, sợ nàng rơi xuống.

 

Tay ta nắm chặt con d.a.o mổ heo.

 

An Quốc Công phủ xưa nay luôn muốn kiểm soát đại cô nãi nãi, nên đã sớm cho rút hết đám nha hoàn hồi môn bên cạnh nàng.

 

Giờ thấy nàng chết, đám hạ nhân tứ tán chạy trốn.

 

Có hộ viện xông tới ngăn cản, ta hai mắt đỏ rực, sức lực không biết từ đâu mà sinh ra vô tận.

 

Vì giận đến cực điểm, cũng lo đến cực điểm, ta như nuốt phải linh đan diệu dược, dốc hết sức mình.

 

Ta c.h.é.m đường m.á.u thoát khỏi phủ An Quốc Công, gặp ai cản là vung đao chém, chẳng cần chiêu thức.

 

Lúc Lục thế tử chạy tới, hắn sững sờ nhìn ta, rồi quỳ rạp xuống đất, rống lên điên dại:

"Ôn Thiển Nguyệt! Ai cho phép nàng chết?! Bổn thế tử không cho phép!"

 

Đột nhiên đầu óc ta sáng ra.

 

Ta túm lấy cổ áo Lục thế tử, biến hắn thành con tin.

 

Dùng hắn đổi lấy một cỗ xe ngựa.

 

Sau khi đưa được đại cô nãi nãi vào trong xe, ta lập tức quất roi giục ngựa. Đến nửa đường mới đá Lục thế tử xuống khỏi xe.

 

Nhưng ngay sau đó, ta lại thấy hối hận.

 

Ta nên g.i.ế.c hắn mới đúng.

 

Ở bên công tử lâu ngày, ta cũng dần trở nên lương thiện.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Đó là tật lớn, phải sửa.

 

Ta không biết rõ quá khứ của đại cô nãi nãi, nhưng ta hiểu — nàng sống rất khổ.

 

Mà kẻ đầu sỏ gây nên, chính là Lục thế tử.