A Châu

Chương 6



Xe ngựa chạy như bay, đến đêm mới dừng lại nơi bãi hoang ngoại thành.

 

Suốt dọc đường, ta không dám dừng lại nửa bước, chỉ sợ người của An Quốc Công phủ đuổi theo sau.

 

Đại cô nãi nãi nhất định không muốn trở về đó nữa, dù... đã chết.

 

Nàng rất đẹp, ta ngắm nhìn một lúc, muốn ghi nhớ khuôn mặt ấy.

 

Nhưng ta còn phải tiếp tục lên đường, chỉ có thể vừa khóc vừa châm lửa thiêu xác nàng.

 

Ta đoán, có lẽ — đó là điều nàng muốn.

 

Năm ta bảy tuổi, sau khi nghĩa phụ mất vì ôn dịch, ta cũng từng đốt một giàn thiêu như thế.

 

Ta ghét phải đốt lửa nhất.

 

Nửa canh giờ sau, ta quay ngược trở lại thành, lén trộm một cái bình sứ thật đẹp.

 

Mỹ nhân như đại cô nãi nãi, đương nhiên phải đặt vào một chiếc bình đẹp.

 

Ta ôm bình sứ giấu trong lòng, trời vừa sáng đã lại lên đường.

 

Dù sao đi nữa, cũng phải cho công tử một lời giải thích. 

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Tỷ tỷ của người, ta đã giúp mang ra rồi.

 

Ôn lão gia vốn là Thị lang bộ Hộ, cả nhà Ôn gia người nào cũng nổi bật, nên dù đoàn lưu đày đã rời kinh mấy hôm, ta vẫn vừa dò hỏi vừa chạy không ngừng, cuối cùng cũng đuổi kịp.

 

Ngày đêm đi không nghỉ, cổ họng ta đã khản đặc, nhưng rốt cuộc cũng thấy được lão gia, phu nhân, cùng tiểu công tử nước mắt lưng tròng.

 

Ta vội hỏi:

“Công tử đâu rồi?”

 

Người Ôn gia thấy ta, thoáng ngẩn người, nhưng vào lúc này, chẳng kịp hỏi han chuyện cũ.

 

Tiểu công tử đưa tay chỉ về đống rơm cách đó không xa:

“Ca ca vì bảo vệ ta, bị người ta bắt đi rồi.”

 

Ta nhìn quanh đống hỗn loạn, lại trông thấy quan sai đang nghỉ chân gần đó, trong lòng dâng lên nỗi lo sợ.

 

Ta lập tức lao như bay đi tìm, khi thấy được công tử, người đang bị mấy tên đại hán vây đánh.

 

Bọn chúng cười nham nhở, vô liêm sỉ mà nhục mạ công tử:

“Quả nhiên là đệ nhất công tử kinh thành, còn đẹp hơn cả kỹ nữ trong thanh lâu! Ngươi ngoan ngoãn chút đi, nha dịch người ta chẳng can thiệp đâu. Để gia đây nếm thử tư vị con cháu thế gia ha ha ha…”

 

Mũi ta cay xè, cảnh ấy vừa giận vừa đau.

 

Người họ đang bắt nạt, là công tử mà ta quý nhất.

 

Công tử nhà ta, sáng như vầng trăng — sao có thể để kẻ khác vấy bẩn?

 

Ta rút d.a.o mổ heo ra, liều mạng c.h.é.m mở đường, đám đại hán kẻ c.h.ế.t kẻ bị thương.

 

Khi công tử trông thấy ta, người như mất hết khí lực, ngã gục xuống đất.

 

Ta vội ôm lấy người vào lòng, nức nở không thành tiếng:

“Nô tỳ từ nhỏ đã biết g.i.ế.c heo, từ nay về sau, công tử theo nô tỳ sống đi — nô tỳ cam đoan không trèo giường!”

 

08

 

Công tử đã gầy đi nhiều, thân người toàn xương, cấn đến khó chịu.

 

Ta sức lực vốn lớn, dễ dàng bế người lên trong tay.

 

Thế nhưng dáng công tử cao ráo, khi nằm trong lòng ta lại lộ vẻ cứng đờ, khó coi.

 

Khuôn mặt tái nhợt của công tử cuối cùng cũng ửng lên một tầng đỏ mỏng.

 

Môi người khô nứt, vẫn cố chấp thốt ra:

“Thả… thả ta xuống!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta nước mắt đầm đìa, chỉ mong mau chóng đưa công tử rời đi, giả như không nghe thấy gì.

 

Công tử gọi tên ta:

“A Châu… ta tự đi được.”

 

Lúc này ta mới chịu đặt người xuống.

 

Nhưng ngay khi ấy, tên đại hán vừa bị thương lại xông tới, ta chỉ kịp bắt được ánh mắt công tử, lập tức vung d.a.o mổ heo, xoáy ngược ra sau, lấy mạng đối phương.

 

Kẻ vô danh bị g.i.ế.c trên đường lưu đày, chẳng ai quan tâm.

 

Công tử cứ nhất quyết tự đi, ta đành miễn cưỡng kéo một cánh tay người đặt lên vai, vừa dìu vừa khuyên:

“Công tử, mắt cá chân người đã trật, cẩn thận kẻo sau này thành tật, chẳng thể đi thi khoa cử.”

 

Kỳ tuyển của triều ta, diện mạo và tư thế của thí sinh cũng là điều phải xét.

 

Công tử rốt cuộc không còn cố chấp nữa, mặc ta cõng người lên lưng.

 

Người hỏi đến đại cô nãi nãi, ta chỉ im lặng cúi đầu, nước mắt lại rơi lã chã.

 

Công tử dường như hiểu điều gì, khẽ lẩm bẩm, giọng khàn đục:

“Trưởng tỷ… lúc ra đi, có chịu khổ không?”

 

Đây là lần đầu tiên ta nói dối công tử.

 

Ta lắc đầu, đáp:

“Đại cô nãi nãi ra đi trong nụ cười.”

 

Công tử nhìn chăm chăm vào ta.

 

Ta vội tiếp lời:

“Nô tỳ là kẻ ngốc, chẳng biết nói dối. Công tử hãy tin nô tỳ.”

 

Công tử không nói gì nữa.

 

Sau khi đoàn tụ với lão gia và phu nhân, ta lấy ngân phiếu ra, giao cho lão gia.

 

Lão gia từng lăn lộn quan trường, tất nhiên hiểu rõ nên làm gì, lập tức dùng bạc đút lót nha sai, giúp cả nhà Ôn gia bớt khổ sở trên đường lưu đày.

 

Lão gia và phu nhân đều đã nhiễm bệnh.

 

Tiểu công tử thì bị đánh đến bầm tím, may nhờ có thuốc thảo dược ta tìm được, mới giảm được đau nhức.

 

Phu nhân kinh ngạc hỏi:

“A Châu biết thuốc thảo dược sao?”

 

Ta đáp:

“Trước kia mỗi lần bị thương, nghĩa phụ đều đi tìm loại cây này. Dần dà, nô tỳ cũng nhớ mặt, nhưng không biết tên gọi là gì.”

 

Phu nhân khẽ thở dài:

“A Châu, ngươi vốn chẳng phải nô tỳ của Ôn phủ, cũng không có khế ước bán thân, không cần tự xưng là nô tỳ nữa.

 

Hơn nữa, hôm nay may mà có ngươi... Ngươi là ân nhân của Ôn gia.”

 

Phu nhân nói rồi, liền quỳ xuống trước mặt ta.

 

Ta hoảng hốt cũng quỳ xuống theo, khóc lớn:

“Phu nhân, nô tỳ có tội! Nô tỳ không bảo vệ được đại cô nãi nãi!”

 

Trong lòng ta như bị ai bóp nghẹt, đau đến không thở nổi.

 

Ta từ trong n.g.ự.c lấy ra bình sứ nhỏ, dâng lên phu nhân.

 

Phu nhân bấy giờ mới phản ứng, ôm bình sứ vào ngực, gục đầu nức nở.

 

Lão gia cũng theo đó mà khóc.

 

Tiểu công tử liên tục lau nước mắt.

 

Cả nhà Ôn gia, khóc đến nát gan nát ruột.