Chỉ riêng công tử — người ngẩng đầu nhìn về nơi xa, dường như chỉ có thể cắn răng chịu đựng, bởi trước mắt còn ngàn dặm đường.
Bọn nha sai nhận được một khoản bạc lớn, tưởng rằng Ôn gia vẫn còn của cải, đương nhiên không dám ép quá.
Chờ tới khi tới nơi lưu đày, chúng còn muốn tìm cách moi thêm.
Vì vậy, khi Ôn gia nghỉ lại nửa ngày, bọn họ cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Ta âm thầm nghĩ: may mà đại cô nãi nãi đã lo xa, biết rõ trên đường này cần bạc mới giữ được mạng.
Người nhà Ôn gia, ai nấy đều nghĩ cho nhau.
Có lẽ ta bị cảm hóa rồi.
Lúc tiếp tục lên đường, ta lại cưỡng ép cõng công tử lên lưng, người còn đang giãy giụa, ta vội vã đập tay một cái lên m.ô.n.g người.
Từ đó, công tử nửa ngày không hé một lời.
Một nhân vật như công tử, thần tiên giữa đời, sao có thể để người thành kẻ tật nguyền?
Trước khi công tử lành lặn trở lại, ta tuyệt đối sẽ không để người tự đi nửa bước.
09
Trên đường đi, ta vô tình nhắc đến Mặc Bạch, lúc ấy mới hay — vì bảo vệ chủ tử, Mặc Bạch đã mất rồi.
Ta mím môi, không để mình bật khóc.
Công tử cũng im lặng suốt từ đó.
Đêm đến, mọi người dựng tạm vài gian trại nhỏ bên đường.
Có tiền, quỷ cũng phải chịu sai khiến.
Bọn nha sai lập tức đổi thái độ, còn thưởng cho Ôn gia nửa miếng thịt khô.
Nhị công tử nuốt nước miếng liên tục.
Lão gia và phu nhân đưa phần thịt khô ấy cho công tử.
Nhị công tử vội nói:
“Ca ca ăn đi, đệ không đói chút nào.”
Bụng ta lại không đúng lúc mà réo lên, nhưng ta vẫn gắng gượng nói:
“Nô tỳ cũng không đói.”
Công tử mấp máy môi trắng bệch, rồi bẻ miếng thịt khô nhỏ bé ấy ra làm năm phần, mỗi phần chỉ bằng móng út.
Người nói:
“Mọi người đều ăn. Phải sống, để đến được nơi ấy.”
Khí lực của người không đủ, nhưng ánh mắt lại kiên định. Dưới ánh lửa bập bùng, tựa như người vừa hạ quyết tâm lớn lao nào đó.
Ta nuốt phần thịt khô vào miệng, còn chưa kịp nếm vị, đã trôi xuống bụng.
Lão gia và phu nhân lại bắt đầu ho.
Nhị công tử đói đến nói mớ, thì thào mãi:
“Giò kho... gà nướng... Phật nhảy tường... bánh bao thịt...”
Công tử nhắm mắt lại, gương mặt tuấn tú bình yên, ta không nhịn được mà đưa tay dò hơi thở.
May thay…
Vẫn còn thở.
Nhưng cứ thế này thì không ổn.
Khi nghĩa phụ mất, ta bất lực không cứu nổi.
Đại cô nãi nãi c.h.ế.t ngay trong lòng ta, ta vẫn chẳng thể làm gì.
Lần này, công tử và cả nhà người… tuyệt đối không thể xảy ra chuyện!
Ta lặng lẽ rời trại trong đêm.
Trước kia, Lý viên ngoại thường thuê nghĩa phụ săn hươu rừng.
Nghe nói, m.á.u hươu là thứ đại bổ.
Mỗi lần bắt được hươu, Lý viên ngoại liền khiến một phòng tiểu thiếp có tin vui.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta nghĩ...
Nếu công tử uống m.á.u hươu, có khi mấy hôm nữa sẽ khỏe lại.
Trong đầu ta vẫn còn nhớ loáng thoáng lời dạy năm xưa của nghĩa phụ.
Ta rình rập trong rừng suốt ba canh giờ, đến lúc trời sáng hẳn, cuối cùng cũng săn được một con hươu.
Máu hươu ấm nóng văng cả lên mặt, ta l.i.ế.m môi, vác xác hươu quay về.
Nhị công tử thấy ta, liền reo lên mừng rỡ:
“A Châu trở về rồi! Tỷ ấy trở lại rồi! Đệ biết mà, tỷ sẽ không bỏ rơi chúng ta đâu!”
Công tử đã đứng dậy, chân trái người bị thương, phải gắng sức trụ toàn thân vào bên phải, cả người nghiêng hẳn. Một thân áo tù cũ nát, khiến người trông vô cùng tiều tụy.
Trong lòng ta bỗng thấy nhói —
Cái này, chắc là gọi là xót lòng.
Nha sai trông thấy ta vác hươu trở về, sát khí trên mặt lập tức tan biến.
“Nhà họ Ôn cũng nuôi được một đứa đầy tớ khá ra phết đấy chứ.”
Phu nhân dùng khuỷu tay hích lão gia một cái, lão gia hiểu ý, liền cười xòa:
“Đại nhân quá khen. A Châu không phải nô tỳ của chúng tôi, là con nhà trong sạch. Chỉ là nể tình xưa, tiễn đưa một đoạn đường mà thôi.”
Dù ta có ngốc, câu này ta cũng nghe hiểu.
Lão gia đang bảo vệ ta.
Nếu ta là nô tỳ của Ôn phủ, e là đã không thoát khỏi sự ức h.i.ế.p của quan sai.
May thay, ta đầu bù tóc rối, quần áo lấm lem, lại chưa lớn hẳn, chắc chẳng ai nhìn ra ta là nữ tử.
Mọi người cùng chia nhau ăn hươu.
Máu hươu dùng để uống, thịt đem sấy khô, tiện mang theo.
Lão gia đem phần thịt ngon nhất biếu quan sai, đổi được nửa bình kim sang dược cho công tử.
Ta bôi thuốc cho người, khuôn mặt tuấn tú của công tử ửng đỏ, mắt tránh đi chỗ khác.
Người khẽ thì thầm:
“A Châu…”
Ta ngẩng đầu, ngạc nhiên hỏi:
“Công tử, có phải nô tỳ làm người đau không?”
Công tử mấp máy môi, muốn nói lại thôi.
Uống m.á.u hươu xong, môi người đã có chút huyết sắc, sắc diện không còn tái nhợt như trước.
Người nhìn sang hướng khác:
“Không… không sao…”
Ta không kìm được tặc lưỡi:
“Công tử, chân người trắng thật đấy.”
Công tử: “……”
Ngay sau đó, ta lập tức bôi thuốc xong, kéo ống quần người xuống, che lại kín đáo.
Công tử nhà ta đẹp như vậy, sao có thể để người khác trông thấy?
Quỷ mới biết mấy tên xấu kia đang nghĩ gì.
Ta nhất định phải đề phòng cho kỹ!
10
Vì đêm trước ta ra ngoài săn thú, nên tối hôm sau, vừa chập tối là cơn buồn ngủ đã ập đến.
Trời đêm nơi hoang dã giá lạnh, lão gia và phu nhân ôm nhị công tử vào lòng mà ngủ.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Ta thì nằm quay lưng lại với công tử.
Không xa lắm, là tiếng ngáy của đám nha sai sau cơn say.
Công tử bỗng cất tiếng, giọng khàn khàn trầm thấp, mang theo từ tính:
“A Châu, sau này đừng tự xưng là ‘nô tỳ’ nữa.”