Ta mơ màng đáp lời:
“Ồ… nô tỳ biết rồi.”
Công tử tiếp:
“A Châu, ngươi…”
Ta không hề biết một chân mình đã gác lên hông công tử, miệng còn phát ra tiếng tấm tắc thèm thuồng — bởi trong mộng toàn là cao lương mỹ vị, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ.
Trong mộng, ta ôm lấy chiếc gối thơm mềm. Từ sau khi đại cô nãi nãi qua đời, hiếm lắm ta mới ngủ được một giấc yên ổn như thế.
Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, công tử đã cách ta tận ba trượng.
Ăn qua chút thịt hươu nướng còn sót, đoàn người tiếp tục lên đường.
Khi ta đến đỡ công tử, người lấy tro than quệt lên mặt ta vài cái, đoạn lui ra sau nhìn kỹ một lượt, như trút được gánh nặng:
“Đi thôi.”
Ta chẳng hiểu gì, nhưng cũng chẳng chê bẩn.
Dường như, ta chỉ quan tâm đến đồ ăn mà thôi.
Mới đầu, ta cõng công tử đi. Vài canh giờ sau, lại đổi sang cõng phu nhân thân thể suy nhược.
Phu nhân im lặng, chỉ biết rơi lệ trên lưng ta.
Ta không tiện hỏi, cũng không dám hỏi.
Khi tới lượt nhị công tử, hắn lập tức nhảy lui mấy bước, mặt mày nghiêm túc:
“Ta không để một cô nương cõng! Mặt mũi ta để đâu chứ?!”
Thôi được.
Ta cũng chẳng thiết tha muốn cõng hắn.
Chẳng qua, cả nhà Ôn gia đều bị thương, còn ta lại trời sinh sức lớn.
Uống một bụng m.á.u hươu đêm qua, sức lực trong người ta chẳng biết phát tiết đi đâu.
Vài ngày sau, mọi chuyện vẫn như cũ.
Chỉ là, công tử bắt đầu trở nên kỳ lạ. Ban ngày còn đỡ, nhưng cứ đến đêm lại không nói với ta một lời, cũng chẳng thèm để ý tới ta.
Thịt hươu đã gần hết, nha sai lại trở nên hung hăng khó đoán.
Ta âm thầm tính toán trong lòng.
Ta tuy chẳng tinh ranh, nhưng biết bắt chước.
Đã biết bạc mua được lòng người, hươu rừng đổi được thuốc thang — thì nhất định, bất cứ thứ gì có ích đều có thể dùng để "mua chuộc".
Muốn Ôn gia bình an đến nơi lưu đày, ta nhất định phải dâng lên thứ bọn nha sai cần.
Vì vậy, ta lại vào rừng đi săn.
Có kinh nghiệm từ lần trước, lần này ta vác về được một con lợn rừng to tướng.
Phía trước chẳng bao xa là một trấn nhỏ, ta đề nghị:
“Quan gia, ta phát hiện một ổ lợn rừng. Nếu đêm nay tiếp tục hành động vài lần, có thể săn thêm mấy con. Vừa hay đem bán, còn có thể đổi lấy chút nhu yếu phẩm trong trấn.”
Nha sai nghe vậy, lập tức cười nở hoa, đồng ý ngay.
Họ dường như đã nhìn ra — ta chính là nguồn lợi.
Tối ấy, khi ta chuẩn bị lên đường, công tử bỗng kéo tay ta lại, không biết từ đâu lấy ra một viên kẹo hạt dẻ, lén nhét vào miệng ta:
“A Châu, nếu đánh không lại thì chạy, tuyệt đối không được liều.”
Ta rất ít khi được ăn kẹo.
Thuở nhỏ, nghĩa phụ từng mua cho ta một lần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sau này, cũng chỉ có khi ở bên công tử, ta mới thỉnh thoảng được ăn chút ngọt ngào.
Viên kẹo hạt dẻ tan trên đầu lưỡi, khiến lòng ta vui như nổi bong bóng, như có thêm cả núi khí lực.
Dao mổ heo — lưỡi d.a.o trắng đ.â.m vào, m.á.u đỏ rút ra.
Ta quá hiểu, làm sao để một chiêu đoạt mệnh.
Mỗi lần ta vác được một con lợn rừng về, đám nha sai lại cười tít mắt. Nhưng công tử luôn đích thân kiểm tra tình trạng của ta.
Một đêm bận rộn, ta săn được cả thảy bốn con.
Mặt mũi ta đầy máu, khi phu nhân định lau giúp, bị công tử ngăn lại.
Phu nhân chợt hiểu ra điều gì, dịu dàng mỉm cười:
“A Châu nhà chúng ta, như vậy là tốt rồi.”
Nha sai đem lợn đổi lấy bạc, rượu và đồ ăn.
Cả nhà Ôn gia cũng được hưởng lợi.
Đêm ấy, nha sai dắt theo mấy ả kỹ nữ lẳng lơ đến trại, một đám người uống say, ôm ấp nhau chẳng ra gì.
Chẳng mấy chốc, ta đã nghe thấy tiếng động kỳ lạ, như mèo kêu nỉ non.
Ta ló đầu nhìn thử, lập tức bị công tử kéo lại, hai tay bịt chặt tai ta.
Ta thấy, phu nhân cũng bịt tai nhị công tử.
Ta trừng mắt nhìn công tử một cái.
Dựa vào đâu người được nghe, mà ta lại không được nghe?
Công tử quay mặt đi, thở dài một hơi — thật dài.
11
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Khi chuẩn bị tiếp tục lên đường, nha sai đem tới một chiếc xe kéo.
Danh nghĩa là để chở lương khô cùng thịt heo rừng đã nướng, nhưng chỉ cần nha sai nhắm một mắt, mở một mắt, ta liền có thể để công tử và phu nhân ngồi lên xe.
Như thế, ta chỉ cần đẩy xe là có thể đưa công tử và phu nhân tiếp tục hành trình.
Khi tới được cửa ải Ngọc Môn, lão gia và phu nhân tuy bị rám nắng đôi chút, nhưng thân thể đã tốt lên không ít.
Nhị công tử cũng cao lên, vóc người nảy nở.
Chân công tử cuối cùng cũng lành hẳn, may mắn thay, không ảnh hưởng đến dáng đi.
Ta luôn cảm thấy, người như công tử—tựa mỹ ngọc trong suốt—tuyệt đối không nên vướng chút tỳ vết nào.
Nếu viên ngọc ấy có sứt mẻ, ắt khiến lòng người tiếc nuối.
Tưởng rằng, cả nhà có thể tạm yên một phen. Nào ngờ, đám nha sai lại xúm đến, cuối cùng cũng lộ ra nanh vuốt, trực tiếp chìa tay đòi bạc.
Quả nhiên…
Từ đầu bọn họ đã nhằm vào chỗ lương thảo còn sót lại của Ôn gia.
Lão gia và phu nhân nhất thời khó xử.
Chốn khổ hàn này, nếu không có bạc trong tay, ngày sau ắt vô cùng khốn khó.
May thay, ta đã chuẩn bị sẵn từ trước.
Trước mặt mọi người, ta lấy ra túi gấm, rút từ trong đó mấy tờ ngân phiếu, lại úp ngược túi đổ ra, nói:
“Đây là ngân phiếu đại cô nãi nãi để lại cho ta, chỉ còn ngần này thôi. Xin mấy vị đại nhân nể tình đã cùng trải qua hoạn nạn, đừng làm khó nữa.”
Ta người ngợm lấm lem, còn có một túi gấm bạc, nhìn ngây ngô khù khờ, không giống như biết nói dối.