A Chiêu Nhặt Được Một Gia Đình

Chương 100: Nhân Vật Lợi Hại



A Chiêu và Đông Phương Mặc kinh ngạc nhìn đám người quỳ rạp trước mắt.

Lão đạo vung tay áo đứng chắn trước hai người, chỉ vào tên thiếu thành chủ mắng:

“Gặp chuyện liên quan đến ma tộc mà không điều tra kỹ lưỡng, đã vội kết tội, oan uổng người tốt.

Bảo sao lũ ma tộc có thể ẩn nấp trong Nam Trọng Thành.”

 

 

“Ngươi… ngươi là ai?”

Thiếu thành chủ kinh hãi, cổ cứng ngắc, lớn giọng:

“Ta là nhi tử thành chủ, nếu ngươi dám động vào ta, cha ta sẽ không tha cho ngươi!”

 

 

“Động vào ngươi?

Bẩn tay lão đạo ta thì có.”

Lão đạo cười lạnh, chỉ vào một tu sĩ bên cạnh thiếu thành chủ:

“Ngươi, đi gọi Tiêu Cửu Thu đến gặp ta, nếu không thì chuẩn bị thu xác cho con hắn đi.”

 

 

Tu sĩ bị chỉ vào cảm thấy áp lực trên người biến mất.

Hắn vốn lập khế ước bảo vệ mạng sống thiếu thành chủ, bằng không bản thân cũng bị phản phệ.

Nghe lão đạo nói vậy, hắn lập tức lăn lộn bò dậy đi tìm người.

 

 

“Ngươi dám gọi thẳng tên cha ta, đợi cha ta đến, ta sẽ để ông ấy g.i.ế.c ngươi!”

Thiếu thành chủ tức giận.

 

 

Tu sĩ bên cạnh lộ ra vẻ tuyệt vọng, thầm cầu xin:

Xin ngươi im đi, không thấy vị tiền bối này dám gọi thẳng tên thành chủ sao?

Rõ ràng không phải hạng tầm thường!

 

 

Thành chủ Nam Trọng Thành chỉ có một nhi tử duy nhất, được nâng niu như ngọc, nịnh nọt như vàng.

Hắn hành xử ngông cuồng, hoành hành ngang ngược.

Bằng không, thành chủ cũng chẳng mời nhiều tu sĩ bảo vệ hắn đến vậy.

Chỉ sợ có ngày con mình đắc tội người khác, rơi vào kết cục thê thảm.

 

 

Lão đạo từng trải sóng gió, nghe mắng chửi không ít, nên chẳng để tâm.

Thấy ông không lay động, thiếu thành chủ giận nghiến răng, ánh mắt lóe tia ác độc.

 

 

Hắn nhìn về Đông Phương Mặc và A Chiêu sau lưng lão đạo:

“Lão già, đợi cha ta đến, ta sẽ xé xác ngươi.

Bẻ gãy tay chân thằng nhãi kia, tống hắn vào mỏ đen làm khổ sai.

Còn con bé kia…”

Hắn l.i.ế.m môi:

“Xinh đẹp thế này, làm thành tranh lột da…”

 

 

Lão đạo ánh mắt lạnh lẽo, định ra tay, nhưng có người còn nhanh hơn.

“Bốp!”

 

 

“Á!”

Đông Phương Mặc đ.ấ.m thẳng vào mắt Thiếu Thành Chủ, đối phương hét thảm như lợn bị chọc tiết.

 

 

“Ngươi dám đánh ta?”

Hắn vừa kêu vừa nhìn thiếu niên đầy sát khí trước mặt, khó tin.

 

 

Đông Phương Mặc cười khẩy:

“Sao, ngươi muốn g.i.ế.c bọn ta mà không cho ta đánh ngươi à?”

 

 

Nói xong, nắm đ.ấ.m hắn như mưa bão rơi xuống người thiếu thành chủ.

Khiến kẻ kia hét liên tục, muốn né cũng không được, áp lực đáng sợ vẫn đè chặt.

 

 

Hắn chỉ có thể tức giận gào:

“Ngươi sẽ c.h.ế.t không toàn thây!”

“Ta sẽ nghiền xương nuốt tủy ngươi!”



 

 

“Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa.”

Tu sĩ bên cạnh nghe hắn hét mà thấy hả lòng.

Nếu không vì thành chủ trả nhiều linh thạch, ai muốn theo hầu kẻ ngu xuẩn này.

 

 

“Dừng tay!”

Một tiếng quát vang, kiếm khí lạnh lẽo xé gió lao về phía Đông Phương Mặc.

Cùng với áp lực khiến người khó thở.

Lão đạo cười lạnh, vung tay áo, một luồng khí vô hình đánh ra.

 

 

“Ầm!”

Hai luồng khí va chạm giữa không trung, âm thanh chấn động, đá vụn trên trần chợ đen rơi lả tả.

 

 

Người đến là một nam tử râu đen, mặt mũi nghiêm nghị, trầm giọng:

“Là ai dám bắt nạt con ta?”

 

 

“Tiêu Cửu Thu!”

Lão đạo khẽ quát.

 

 

Tiêu Cửu Thu nhìn theo tiếng nói.

Khi thấy rõ người đối diện, kẻ vốn đầy kiêu ngạo kia lập tức như đứa trẻ bị người lớn bắt quả tang làm sai.

 

 

“Nghiệt chướng, còn không lăn qua đây!”

Lão đạo quát.

 

 

Tiêu Cửu Thu lập tức chạy đến, “bịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt lão:

“Đệ tử Tiêu Cửu Thu bái kiến sư tổ.”

 

 

Đám người hóng chuyện: “???”

Sư tổ?

Hóa ra là người một nhà!

 

 

“Là sư tổ của thành chủ sao?”

 

 

“Thành chủ vốn xuất thân Kiếm Tông, là đệ tử của chưởng môn Thanh Trúc Phong.

Mà chưởng môn Thanh Trúc Phong với Tông Chủ là sư huynh đệ… hít!!!!”

 

 

Mọi người nhận ra lão đạo trước mắt là ai.

Tông chủ tiền nhiệm của Kiếm Tông, sư phụ của tông chủ đương nhiệm, Lục Tri Nhai!

 

 

Đám người im lặng vài giây, sau đó nổ tung như mặt hồ bị ném đá, gợn sóng cuồn cuộn.

Lục Tri Nhai! Đó là nhân vật truyền kỳ của giới tu chân!

 

 

“Đừng gọi ta sư tổ, ta không có đồ tôn như ngươi.”

Lục Tri Nhai lạnh giọng,

“Ngươi chỉ là đệ tử ghi danh của đồ đệ ta mà thôi.”

 

 

Tiêu Cửu Thu cười gượng:

“Một ngày là thầy, cả đời là cha, người mãi mãi là sư tổ của ta.”

 

 

Lục Tri Nhai sắc mặt không đổi.

 

 

“Sao người lại xuất hiện ở đây?

Con của ta đã đắc tội gì với người?

Ta thay nó tạ tội với người.”

 

 

Lục Tri Nhai:

“Con ngươi nói lão đạo ta câu kết ma tộc, hại Nam Trọng Thành.”

 

 

Tiêu Cửu Thu vội đáp:

“Chắc chắn có hiểu lầm, sư tổ đừng giận.”

 

 

Lục Tri Nhai liếc hắn:

“Dưới tay ngươi, Nam Trọng Thành xuất hiện ma tộc, dường như ngươi không ngạc nhiên?”

 

 

Sắc mặt Tiêu Cửu Thu biến đổi, hắn đang quỳ liền bật dậy, vung kiếm c.h.é.m Lục Tri Nhai.

Người kia vẫn đứng yên, hai ngón tay kẹp chặt lưỡi kiếm.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Kiếm pháp mềm nhũn thế này, lão tứ không nhận ngươi làm đệ tử thân truyền là đúng.”

Lục Tri Nhai mỉa mai.

 

 

Tiêu Cửu Thu tức đỏ mắt, Lục Tri Nhai khẽ búng tay, hắn liền như trúng đòn nặng, ngất lịm.

Lục Tri Nhai phong bế toàn bộ kinh mạch hắn, lấy ra Trói Tiên thừng từ Nhẫn Trữ Vật, vẫy tay với Đông Phương Mặc:

“Tiểu hữu, lại đây, giúp lão đạo trói hắn.”

 

 

Đông Phương Mặc nhanh nhẹn chạy đến, nhận dây:

“Đạo hữu, người yên tâm, trói người là sở trường của ta.”

 

 

Tiếng “đạo hữu” ấy chân thành vô cùng.

Lục Tri Nhai rất hài lòng, nhìn quanh quát:

“Thành chủ Nam Trọng Thành Tiêu Cửu Thu nghi câu kết ma tộc, hại nhân tộc.

Ta sẽ phái người áp giải hắn đến Đạo Minh tra xét.

Nếu chuyện này là thật, ta sẽ đích thân thanh trừ môn hộ.”

 

 

Xung quanh lặng ngắt, một lát sau bùng tiếng hoan hô:

“Lão tiền bối anh minh!”

 

 

Lục Tri Nhai giơ tay hạ xuống, mọi người lập tức im lặng, ông nhìn A Chiêu và Đông Phương Mặc:

“Nhờ hai tiểu hữu lanh trí, kịp thời ngăn thảm họa, ta sẽ thưởng cho hai người.”

 

 

“Nhờ tiểu cô nương này, không có cô, chúng ta c.h.ế.t cả rồi.”

 

“Đúng vậy, cô bé này nhìn đã biết lương thiện.”

 

“Thiếu niên này nhìn thật anh hùng.”

Tiếng khen rộn ràng, suýt nữa thổi A Chiêu và Đông Phương Mặc lên tận trời.

Lần đầu A Chiêu được người lạ khen nhiều đến thế, có chút ngượng ngùng.

 

 

Vì liên quan ma tộc, Lục Tri Nhai phải ở lại xử lý. 

Đông Phương Mặc thấy ông bận, liền dẫn muội muội rời đi.

 

 

Lục Tri Nhai mỉm cười hỏi địa chỉ.

Bảo rằng A Chiêu vạch trần âm mưu ma tộc, Đông Phương Mặc hỗ trợ bắt người.

Tất nhiên phải thưởng.

 

 

Đông Phương Mặc vội xua:

“Trừ ma vệ đạo là trách nhiệm, tiền bối không cần khách khí.”

 

 

Lục Tri Nhai bảo:

“Trước đây ma tộc gây rối ở Nam Hải Thượng Cổ Bí Cảnh.

Kiếm Tông và các tông môn đã ra lệnh treo thưởng.

Cung cấp manh mối có thưởng linh thạch.

Bắt được ma tộc có thưởng pháp bảo và linh thạch, đây là quy định.”

 

 

Nghe vậy, Đông Phương Mặc lập tức cười tươi, ghé tai nói địa chỉ.

Linh thạch, pháp bảo, toàn thứ tốt!

Lục Tri Nhai hứa, đợi xử lý xong sẽ cho người mang thưởng đến.

 

 

Đông Phương Mặc dắt A Chiêu và Tiểu Bạch rời khỏi chợ đen, hớn hở.

Rời khỏi nơi u ám, hít không khí trong lành, cậu thấy đầu óc thanh thản.

 

 

“Tránh ra, tránh ra!!!”

Tiếng hối hả vang lên.

 

 

A Chiêu và Đông Phương Mặc quay lại.

Cả hai thấy Tô Vi Nguyệt dáng vẻ chật vật vác một người chạy đến, phía sau bị nhiều người đuổi.

 

 

A Chiêu chớp mắt:

Đây là?

 

 

“Muội muội!”

Tô Vi Nguyệt thấy a muội an toàn, mừng rỡ, ném người trên vai xuống, chạy qua:

“Có bị thương không?”

 

 

A Chiêu nhìn người bị ném xuống đất, lắc đầu:

“Muội không sao.

A tỷ, người đó là ai?”

 

 

Xác nhận a muội bình an, Tô Vi Nguyệt vỗ đầu, bế cô bé chạy:

“Nói sau, chạy trước đã.”

 

 

A Chiêu:

Hả?

 

 

Cô bé cứ thế bị vác chạy, quay lại thấy kẻ bị ném được người khác đỡ dậy, ho khan vài tiếng, dáng vẻ bệnh tật.

A Chiêu hơi lo:

Hắn có sao không?

Nếu có chuyện, có đòi a tỷ tiền thuốc không?

 

 

Đông Phương Mặc ôm Tiểu Bạch chạy bên cạnh:

“Ngươi đi đâu vậy?

Bảo đi gọi cứu binh, xong chuyện rồi ngươi mới đến.”

 

 

“Đừng nhắc, Nam Trọng Thành này có vấn đề.

Bọn họ nghe ta nói có ma tộc liền muốn bắt ta, may mà ta chạy nhanh.”

Tô Vi Nguyệt giải thích.

 

 

Đông Phương Mặc:

“Vừa rồi người đó là sao?”

 

 

Tô Vi Nguyệt:

“Ta tìm không được cứu binh, đi ngang tửu lâu thấy mấy đệ tử đại tông môn ngồi trò chuyện.

Hình như thanh niên bệnh kia là người quan trọng nhất, ta nghĩ họ có thể làm cứu binh, liền bắt hắn.”

 

 

Đông Phương Mặc: …

 

 

Tô Vi Nguyệt:

“Nơi này không nên ở lâu, về nhà dọn đồ chạy thôi.”

 

 

Đông Phương Mặc:

“Không chạy cũng được.”

 

 

Tô Vi Nguyệt:

“Không chạy thì đợi thành chủ cấu kết ma tộc bắt g.i.ế.c sao?”

 

 

Đông Phương Mặc hừ đắc ý, A Chiêu nói với a tỷ:

“A tỷ, tên thành chủ xấu xa đó bị bắt rồi.”

 

 

Tô Vi Nguyệt giật mình:

“Bắt rồi? Ai bắt?”

 

 

Đông Phương Mặc kể sơ chuyện chợ đen, Tô Vi Nguyệt nghe danh Lục Tri Nhai, liền nghi:

“Ông ta tốt với các ngươi vậy sao?

Lạ thật.”

 

 

Đông Phương Mặc:

“Có khi ta với muội hợp mắt ông ấy.

Ta gọi tiền bối, ông ấy bảo gọi đạo hữu, muốn ngang hàng với ta.”

 

 

Tô Vi Nguyệt:

“Càng lạ, ngươi có gì đáng để một tiền bối lừng danh ngang hàng?”

 

 

Đông Phương Mặc trợn mắt:

“Ngươi đừng vội bóc trần, cho ta mơ thêm chút không được à?”

Cậu liếc Tô Vi Nguyệt:

“Yên tâm, ta cho ông ấy địa chỉ giả, về nhà dọn đồ chạy thôi.”