A Chiêu hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra phía sau.
Vừa chạy vừa hô, rất nhanh đã tìm được lối ra.
Vì hội trường đấu giá hỗn loạn, ma tu canh giữ cổng đã cùng người khác giao chiến.
A Chiêu lợi dụng dáng người nhỏ bé, chen lách ra khỏi cổng.
Ra đến bên ngoài, thấy con phố chợ đen vắng tanh, A Chiêu thở phào nhẹ nhõm, nhưng…
“Gào!!”
Con mãng xà kia đã đánh hơi thấy mùi của tiểu cô nương, rượt đuổi lao ra cổng, bổ nhào về phía cô.
A Chiêu hoảng hốt, mũi chân điểm nhẹ, lùi lại một bước nhảy, tránh được đòn tấn công.
“Phụt!”
Con mãng xà há miệng, phun ra một luồng độc khí đen kịt về phía A Chiêu đang lơ lửng trên không.
Thấy luồng độc khí đen ấy, A Chiêu nhớ đến lời a huynh từng dạy:
Nếu kẻ địch phun độc, đừng hoảng, dùng phong quyết, kiếm khí hoặc phù gió, thổi bay nó đi.
A Chiêu có song linh căn băng lôi, không thể dùng phong quyết, mà túi trữ vật mang theo cũng bị lấy mất.
Cô siết chặt tiểu kiếm trong tay, eo xoay một cái, chân trái đạp mạnh lên vách tường bên cạnh.
Mượn lực nhảy lên mái nhà, kiếm trong tay vẽ nửa vòng tròn giữa không trung.
“Vù!”
Mũi kiếm rạch không gian phát ra âm thanh sắc nhọn.
Một luồng kiếm khí vô hình b.ắ.n ra, chẻ đôi màn độc vụ đen kịt của mãng xà.
Trán A Chiêu lấm tấm mồ hôi, chỉ thấy con mãng xà há to cái miệng đầy máu, bổ nhào về phía cô.
A Chiêu nắm chặt đoản kiếm, trong mắt lóe lên tia hung quang.
Cùng c.h.ế.t thì cùng chết!
“Ầm!”
Một bóng người chợt lóe, trên đầu mãng xà xuất hiện một bóng dáng.
Mãng xà chỉ thấy đầu mình như bị đè bởi một ngọn núi khổng lồ.
Cả thân nó đổ sập xuống đất, bụi mù mịt tung lên.
Đứng trên mái nhà, A Chiêu ngây người.
Thấy một lão đạo mặc áo xám cũ kỹ, tóc tai rối bù, đang ngồi chễm chệ trên đầu mãng xà.
Thân rắn giãy dụa dữ dội, định hất lão xuống.
Lão đạo “ây da” một tiếng, dáng người vẫn vững như núi:
“Con rắn này thật chẳng nghe lời.”
Dứt lời, ông giơ tay đập mạnh lên đầu nó một cái.
“Ầm!”
Đầu mãng xà lệch sang một bên, thân thể đang giãy dụa cũng lập tức im bặt.
A Chiêu kinh ngạc xen lẫn sững sờ nhìn lão đạo trước mắt.
Ghê gớm quá, chỉ một chưởng đã đánh ngất con mãng xà hung hãn kia.
“Hehe, tiểu đạo hữu!”
Một giọng cười khà khà vang lên bên tai.
Tiểu cô nương hoàn hồn phát hiện lão đạo chẳng biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh.
A Chiêu khẽ giật mình, siết chặt Tiểu Hắc trong tay, lùi lại giữ khoảng cách, cảnh giác nhìn ông.
Lão đạo thấy vậy khựng lại, ánh mắt dừng ở thanh đoản kiếm hai thước trong tay cô.
Ông vuốt bộ râu trắng phau, cười hiền hòa:
“Lão đạo không phải người xấu.”
A Chiêu:
“Người xấu thường không nói mình là người xấu.”
Lão đạo nghe vậy cười ha hả:
“Cũng có lý, nhưng lão vừa cứu ngươi khỏi miệng rắn, ngươi không nên cảm ơn ta một tiếng sao?”
A Chiêu nghĩ thấy cũng có lý, ôm quyền cảm tạ:
“Cảm ơn tiền bối đã cứu giúp.”
“Không cần khách khí, chỉ là chuyện nhỏ.”
Lão đạo cười nheo mắt.
“Ngươi không cần gọi ta tiền bối, gọi ta sư huynh… khụ, đạo hữu là được.”
A Chiêu nghi hoặc nhìn ông:
“Ta vẫn nên gọi người là tiền bối thì hơn.”
Tiền bối này trông còn lớn tuổi hơn cả gia gia cô.
Lão đạo cũng không để ý, hỏi:
“Ngươi tên gì?”
A Chiêu không nói.
A nương a huynh đã dặn rồi, trẻ con không được tùy tiện nói tên mình cho người lạ.
Đôi mắt đen láy đảo một vòng:
“Ta phải về nhà rồi, tiền bối, cáo từ.”
Dứt lời, cô co chân chạy.
“A Chiêu!”
Một giọng nóng lòng vang lên.
Ngay sau đó một bóng trắng bổ nhào đến, A Chiêu vui mừng dang tay đón:
“Tiểu Bạch!”
Tiểu Bạch nhào vào lòng tiểu cô nương, ngẩng đầu quan sát cô từ trên xuống:
“Có bị thương không? Lũ ma tộc đáng chết, bản tọa phải g.i.ế.c sạch chúng.”
“Ta không sao, vị tiền bối này đã cứu ta.”
A Chiêu lắc đầu, rồi nhìn sang lão đạo bên cạnh.
Tiểu Bạch quay đầu đối diện ánh mắt hiền hòa của lão.
Đôi thú đồng màu vàng lóe sáng, nó nhắm mắt lại, đồng biến về màu đen.
Hửm, lão già kỳ quặc này?
“Tiểu Bạch?”
Giọng A Chiêu nghi hoặc vang lên trên đầu nó.
“Ngươi không sao là tốt rồi, chúng ta về thôi.”
Tiểu Bạch hoàn hồn, nói với cô.
“Được~”
A Chiêu nở nụ cười cong mắt.
“A Chiêu!!!”
Đông Phương Mặc thở hổn hển chạy đến.
Cậu và Tiểu Bạch vào cùng một lối nhưng rất hẹp.
Tiểu Bạch lao vun vút phía trước, cậu khó khăn bám theo, thành ra chạy chậm hơn nhiều.
“A huynh!”
A Chiêu thấy a huynh mình rất vui.
Cô ôm Tiểu Bạch nhảy xuống mái nhà, đến trước mặt cậu.
“Huynh nhận được linh hạc của muội à?”
“Nhận được, nhận được rồi.”
Đông Phương Mặc vội vàng kiểm tra muội muội từ đầu đến chân.
Xác nhận cô bé không bị thương, mới thở phào.
May quá, không sao.
“Lần sau gặp chuyện như vậy, đừng một mình theo bọn xấu, rất nguy hiểm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đông Phương Mặc nghiêm mặt dạy dỗ.
A Chiêu giọng sữa giải thích:
“Muội không một mình theo bọn xấu.
Tiểu Bạch ở cùng muội, chỉ là cả hai bất cẩn bị ngất thôi.”
“Lần này muội may mắn, lỡ gặp kẻ cực ác, cái mạng nhỏ của muội không giữ nổi đâu.”
Đông Phương Mặc vẫn nghiêm mặt.
Chuyện nguy hiểm thế này nhất định phải dặn kỹ, kẻo lần sau a muội lại lao đầu vào thì khổ.
A Chiêu bĩu má, nhưng biết a huynh lo lắng cho mình, cô nói:
“Muội biết rồi, lần sau sẽ không thế nữa.”
Đông Phương Mặc thở dài, bàn tay khẽ run xoa đầu tiểu muội:
“Có bị sợ không?”
“Có!”
A Chiêu lập tức đáp.
Cô thu Tiểu Hắc về vỏ bên hông.
Tay chỉ con hắc mãng xà gần đó đang không biết sống hay chết:
“Con rắn này hung lắm.”
“Nhưng muội đã làm được rất nhiều chuyện.”
A Chiêu thấy Tiểu Bạch và a huynh đã bình tâm, liền ríu rít kể lại những gì xảy ra sau khi tỉnh lại.
“Tiểu hữu thông minh lắm!”
Một tiếng cười vang lên.
Đông Phương Mặc ngẩng đầu nhìn thấy lão đạo thần sắc hiền hòa, hơi kinh ngạc,
“Người là?”
“Vừa rồi con rắn này mãi đuổi theo tiểu hữu kia.
Ta thấy nó lấy lớn h.i.ế.p nhỏ, nên ra tay dạy dỗ.”
Lão đạo giải thích đơn giản.
Đông Phương Mặc nghe vậy, lập tức lộ vẻ cảm kích:
“Đa tạ lão tiền bối đã cứu muội muội.”
“Hữu duyên gặp nhau thôi, tiểu hữu không cần khách sáo.
Ta tự thấy mình còn trẻ, cứ gọi ta đạo hữu là được.”
Lão đạo cười híp mắt.
Đông Phương Mặc thuận miệng đổi cách xưng:
“Vậy đa tạ đạo hữu ra tay tương trợ.”
Lão đạo cười tươi:
“Ngươi với muội muội đều là đứa trẻ ngoan.”
Đông Phương Mặc:
Ờ…
“Là ai dám gây loạn trong chợ đen này?”
Một tiếng quát tức giận vang lên, Đông Phương Mặc thầm kêu không ổn.
Cậu ngẩng đầu nhìn theo tiếng động, thấy một đoàn người khí thế hung hăng kéo đến.
Dẫn đầu là một trung niên mặc y bào xa hoa.
Người từ hội trường đấu giá cũng lục tục bước ra, có người nhận ra trung niên ấy:
“Đó là Thiếu thành chủ Nam Trọng Thành.”
Tên trung niên có đôi mắt tam giác hung ác như rắn độc.
Hắn vung tay, đám tu sĩ phía sau lập tức tản ra chặn đầu kia của chợ đen, ngăn người bỏ đi.
Thiếu thành chủ Nam Trọng Thành quét mắt khắp nơi.
Khi ánh mắt rơi lên con mãng xà nằm bất động trên đất, đồng tử hắn co rút, lớn tiếng hỏi:
“Chuyện gì xảy ra?”
“Thiếu thành chủ, ngài đến thật đúng lúc, ở đây có ma tộc.”
“Nếu không nhờ vị tiểu đạo hữu kia, chúng ta đã c.h.ế.t dưới tay ma tộc rồi.”
Mọi người kẻ một câu, người một lời, thị vệ của thiếu thành chủ rất nhanh nắm rõ tình hình, ghé tai hắn nói mấy câu.
Mắt thiếu thành chủ bắt đầu đảo.
Ma tộc xuất hiện ở chợ đen Nam Trọng Thành, tuyệt đối không thể dính líu đến Nam Trọng Thành.
Nghĩ vậy, hắn liếc quanh một vòng, cuối cùng dừng lại trên người A Chiêu, Đông Phương Mặc và lão đạo kia.
Ba kẻ này, nhỏ thì nhỏ, già thì già.
Kẻ tu vi cao nhất cũng chỉ là con nhóc kia.
Lão già kia bộ dạng sắp bước vào quan tài, e còn chưa nhập đạo.
Thiếu thành chủ lòng đã có toan tính.
A Chiêu chớp mắt.
Sao cô thấy cái thúc này gian gian thế nào?
“Người đâu, bắt ba đứa chúng lại!”
Thiếu thành chủ chỉ thẳng vào ba người, quát.
A Chiêu trừng mắt:
“Tại sao bắt chúng ta?”
“Hừ, tại sao à?
Bổn thiếu chủ nghi ngờ ba ngươi cấu kết ma tộc, hãm hại nhân tộc.”
Thiếu thành chủ hừ lạnh.
“Chúng ta không có, ta còn phát hiện bọn xấu kia làm chuyện xấu.”
A Chiêu tức giận nói.
Thiếu thành chủ hất cằm:
“Nếu ngươi không cấu kết ma tộc.
Vậy một đứa trẻ ranh như ngươi sao biết được chúng là ma tộc?
Bao nhiêu đạo hữu ở đây không ai nhận ra, chỉ mình ngươi nhìn ra.
Chắc chắn là chia chác không đều, mới muốn vạch trần bọn chúng.
Cho nên, ba ngươi nhất định đã cấu kết ma tộc.”
“Ăn nói bậy bạ!”
Đông Phương Mặc nổi giận:
“Muội muội ta lòng tốt cứu người, thế mà ngươi dám vu cho nó cấu kết ma tộc.
Nó mới ba tuổi, cấu kết thế nào?”
“Hừ, ngươi nói vậy lại nhắc nhở ta.
Kẻ thật sự cấu kết ma tộc là ngươi, muội ngươi là tòng phạm.
Người đâu, bắt chúng lại!”
Thiếu thành chủ khinh miệt ra lệnh.
Tu sĩ phía sau hắn nhìn ba người với ánh mắt thương hại bước lên.
Thật tội nghiệp, sắp làm dê tế thần rồi.
Đông Phương Mặc che muội muội ra sau, bỗng nghe một tiếng quát vang lên:
“Ai dám?”
Tiếng quát mang theo uy áp nặng nề.
Đoàn người thiếu thành chủ lập tức cảm thấy vai như bị đè bởi một ngọn núi.
“Phịch phịch!”
Cả bọn quỳ rạp xuống đất.