A Chiêu Nhặt Được Một Gia Đình

Chương 101: Siêu cấp bối phận, a cha là sư thúc tổ?



A Chiêu chớp chớp mắt, nghiêng đầu khó hiểu hỏi:

“A huynh, sao lại báo địa chỉ giả vậy?”

 

 

Cái đầu nhỏ của cô nghĩ mãi cũng không hiểu.

Ở chợ đen dưới lòng đất, a huynh và lão đạo bá bá kia trò chuyện rất hợp ý, còn vui vẻ nữa.

A Chiêu cảm thấy a huynh mình chỉ thiếu mỗi chuyện khoác vai bá bá ấy mà kết nghĩa huynh đệ thôi.

 

 

Đông Phương Mặc nhìn vẻ mặt đầy nghi hoặc của muội muội, giải thích:

“Người đó quyền cao chức trọng, là nhân vật lợi hại.

Ông ta đối với chúng ta hòa nhã thân thiện như vậy, nhất định là có ý đồ.”

Cậu ngừng một chút, giọng đầy thâm ý nói với muội muội:

“Muội à, phải nhớ, trên đời này không tự dưng rơi xuống bánh nướng miễn phí.”

 

 

“Nếu có, thì cái bánh đó chắc chắn có độc.”

Tô Vi Nguyệt tiếp lời hắn chưa nói ra.

 

 

A Chiêu nghiêng đầu:

“Thật vậy sao?”

 

 

“Đúng, muội phải nhớ giới tu chân này hiểm ác, lòng người khó lường…”

Đông Phương Mặc và Tô Vi Nguyệt nhân cơ hội nhồi nhét cho muội muội sự hung hiểm của thế đạo.

 

 

Tiểu Bạch không cắt ngang ba huynh muội nói chuyện.

Đợi sắp về đến tiểu viện, nó mới mở miệng:

“Yên tâm, ông ta không phải kẻ xấu.”

 

 

Bước chân của Đông Phương Mặc và Tô Vi Nguyệt khựng lại.

Cả hai cùng cúi đầu nhìn Tiểu Bạch.

 

 

Nó nói tiếp:

“Hơn nữa, lão già đó đã tu đến cảnh giới kia, là tinh anh trong nhân tộc.

Lẽ nào nhìn không ra suy nghĩ của các ngươi?

Kìa, nhìn đi, ông ta đã đứng trước cửa đợi sẵn rồi.”

 

 

Tiểu Bạch giơ móng chỉ về phía tiểu viện.

A Chiêu nhìn theo hướng nó chỉ, thấy lão đạo vừa chia tay trước đó đang đứng trước sân, cười híp mắt nhìn họ.

 

 

“Hai tiểu hữu, lão đạo đến giao tiền thưởng treo giải cho các ngươi đây.”

Lão đạo cười tươi nói.

Ánh mắt ông lướt qua A Chiêu và Đông Phương Mặc.

Sau đó dừng lại trên gương mặt đầy cảnh giác của Tô Vi Nguyệt:

“Vị này là?”

 

 

Đông Phương Mặc không lộ vẻ gì, bước lên trước một bước, che A Chiêu và Tô Vi Nguyệt lại:

“Đây là muội muội ta.”

 

 

“Ta là a tỷ của bọn họ.”

Tô Vi Nguyệt một tay bế A Chiêu, tay kia gõ một cái lên đầu Đông Phương Mặc.

 

 

Đông Phương Mặc ôm đầu bị gõ, quay lại trừng nàng một cái.

Tô Vi Nguyệt nhớ lời lão đại Tiểu Bạch nói, đôi mắt đen trắng phân minh nhìn lão đạo:

“Tiền bối, người theo chúng ta cả chặng đường là có chuyện gì sao?

Xin cứ nói thẳng.”

 

 

“Khụ khụ!”

Bị nhìn thấu ý đồ, Lục Tri Nha đưa tay lên môi ho nhẹ hai tiếng, che giấu lúng túng, ông nói:

“Ngươi không cần gọi ta là tiền bối, xem nhau ngang hàng là được.”

 

 

“Ồ, vậy ngươi tìm chúng ta có việc gì?”

Tô Vi Nguyệt bình thản hỏi.

 

 

“Ờ… ta muốn gặp phụ thân các ngươi một lần.”

Lục Tri Nha do dự một chút rồi vẫn nói ra mục đích của mình.

 

 

Nghe đồ tôn của mình nói, tiểu sư thúc dường như không muốn nhận người quen.

Ông cũng không định làm phiền cuộc sống hạnh phúc của tiểu sư thúc.

Nhưng ma tộc dạo này hành động liên tục, có vài chuyện ông không hiểu rõ, muốn hỏi tiểu sư thúc một chút.

Ông cũng không dám trực tiếp tìm đến cửa, sợ tiểu sư thúc nổi giận rút kiếm c.h.é.m ông.

 

 

Ai da ai da.

Lục Tri Nha rất phiền não.

Trong lúc lo lắng, ông gấp rút đến Nam Trọng Thành.

Lại nghe chợ đen ở đây có hội đấu giá.

Ông định mua chút quà gặp mặt cho sư thẩm và sư đệ muội chưa từng gặp.

Không ngờ, ở chợ đen lại gặp tiểu cô nương mang Huyền Viễn thần kiếm.

 

 

Lục Tri Nha nhìn cô bé mũm mĩm đáng yêu, lòng nảy ra một ý nghĩ:

Tiểu oa nhi này nhất định là con của tiểu sư thúc!

Xinh xắn thế này, tuổi còn nhỏ mà tu vi đã Trúc Cơ đại viên mãn.

Ngoài con của quái vật tiểu sư thúc kia, còn ai sinh ra nổi chứ?

 

 

Thế là, Lục Tri Nha lập tức nghĩ ra một đường vòng.

Nhờ tiểu sư muội giúp, để nàng xin phụ thân cho ông gặp tiểu sư thúc một lần.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Như vậy, tiểu sư thúc chắc sẽ không c.h.é.m ông.

Chỉ là, Lục Tri Nha không ngờ khi ông nói ra yêu cầu của mình, sắc mặt ba người A Chiêu lại có chút kỳ diệu.

 

 

A Chiêu lên tiếng đầu tiên:

“Ngươi quen a cha ta?”

 

 

“……”

Lần này đến lượt Lục Tri Nha ngây người.

Hả?

 

 

Ông nhìn sắc mặt ba đứa trẻ, phát hiện vẻ mặt bọn chúng rất phức tạp.

Lòng dấy lên một suy đoán hoang đường.

Ông cẩn thận hỏi:

“Các ngươi không biết phụ thân mình là ai sao?”

 

 

“Tất nhiên biết chứ!”

A Chiêu giọng non nớt đáp.

 

 

Lục Tri Nha thở phào một hơi, biết thì tốt.

Ông nói rồi mà, tiểu sư thúc sao có thể giấu thân phận với chính con ruột cơ chứ.

 

 

“A cha ta tên Diệp Phong!”

Giọng mềm mềm của A Chiêu khiến Lục Tri Nha cứng đờ cả người.

 

 

Diệp… Diệp Phong???

Tiểu sư thúc, người vậy mà giấu thân phận, kết đạo lữ, sinh con với sư thẩm???

 

 

Tâm trí Lục Tri Nha xoay chuyển nghìn vòng, nhưng rất nhanh ông thu lại sự kinh hãi, hắng giọng:

“Ừ, đúng, ta muốn tìm phụ thân các ngươi, Diệp Phong.”

 

 

Đông Phương Mặc vẫn chăm chú nhìn sắc mặt của Lục Tri Nha.

Cậu không bỏ qua biến hóa kỳ diệu ấy.

Cậu nghĩ một chút rồi nói:

“Lục đạo hữu, mời, chúng ta vào trong rồi nói.”

 

 

Cậu không nói ngay tình trạng của a cha, vì chưa rõ người này tìm a cha là chuyện tốt hay xấu.

Giờ người đã tìm đến cửa, cũng không thể đuổi đi, cứ mời vào trước, để a cha thăm dò thử xem sao.

 

 

Ba người A Chiêu đưa Lục Tri Nha vào nhà.

Lý Kinh Tuyết đang ngồi phơi dược liệu trong sân, nghe tiếng mở cửa liền ngẩng đầu:

“Về rồi à…”

 

 

Khi nàng thấy Lục Tri Nha đứng bên cạnh hài tử của mình, dược liệu trong tay vô thức rơi xuống.

A Chiêu không để ý dị trạng này, vùng ra khỏi vòng tay Tô Vi Nguyệt, chạy bằng đôi chân ngắn về phía a nương:

“A nương, chúng con về rồi~~~”

 

 

Lý Kinh Tuyết ôm nhi nữ, gương mặt lộ vài phần miễn cưỡng:

“Về… về là tốt rồi.”

 

 

Lục Tri Nha nhìn Lý Kinh Tuyết, đầy mặt kinh ngạc:

“Ngươi là Tiểu Tuyết?”

 

 

“Sư tổ!”

Lý Kinh Tuyết ôm con, hành lễ với trưởng bối đáng kính của mình.

 

 

Lục Tri Nha nhìn nàng, lại nhìn cô bé trong lòng nàng.

Cuối cùng nhìn sang Đông Phương Mặc và Tô Vi Nguyệt:

“Ngươi… hắn… đây là con của ngươi và sư… Diệp Phong?”

 

 

Nếu ông nhớ không lầm.

Trăm năm trước ông từng chứng kiến lễ kết hợp đạo lữ của Lý Kinh Tuyết và Cố Vong Ưu.

Hai người họ từ bao giờ giải trừ đạo lữ?

Tiểu Tuyết lại từ khi nào quen tiểu sư thúc?

 

 

“Sư tổ, chuyện này nói ra thì dài lắm.”

Lý Kinh Tuyết không bỏ qua sự kinh ngạc trong mắt ông, mỉm cười,

“Nếu người muốn biết, ta có thể kể chậm rãi.”

 

 

Cha của Lý Kinh Tuyết là đệ tử thứ năm của Lục Tri Nha.

Từ nhỏ nàng đã rất có thiên phú về kiếm đạo, bởi vậy vị sư tổ này rất xem trọng nàng.

Năm đó, kinh mạch nàng ngoài ý muốn mà bị thương.

Sư tổ từng vì nàng mà khắp nơi tìm thầy thuốc, tìm dược, tiếc là kết quả đều thất vọng.

Lý Kinh Tuyết rất tôn trọng vị trưởng bối này, xem như tổ phụ ruột của mình.

Chỉ là mấy chục năm gần đây, Lục Tri Nha vì việc mà bế quan không ra, nàng cũng ít gặp ông.

 

 

“A Chiêu, về rồi à?

Ta vừa làm bánh hoa quế, các con nếm thử đi…

Ồ, có khách sao?”

 

 

Khoác tạp dề, xắn tay áo, bưng một đĩa bánh hoa quế, toàn thân mang khói bếp, Diệp Phong từ nhà bếp bước ra.

Dù từng trải qua bao phong ba bão táp. 

Khi Lục Tri Nha nhìn thấy cảnh này vẫn không giấu được chấn động nơi khóe mắt.