A Chiêu Nhặt Được Một Gia Đình

Chương 102: Nhân vật số một Tu Chân Giới là A Cha???



Nếu có ai nói với ông rằng vị tiểu sư thúc tu Vô Tình Đạo kia...

Kẻ lạnh lùng vô tình, nhìn ai không thuận mắt liền chém...

Lại có thể xuống bếp làm bánh điểm tâm, có đánh c.h.ế.t ông cũng không tin.

Ấy vậy mà sự thật lại bày ra ngay trước mắt ông.

Quá khủng khiếp, quá đáng sợ.

 

 

“Đây là sư tổ của ta.”

Lý Kinh Tuyết giới thiệu đơn giản.

 

 

“Ồ, thì ra là sư tổ…”

Diệp Phong vừa nghe xong, lập tức đặt đĩa xuống, định hành lễ vãn bối với Lục Tri Nha.

 

 

Không ngờ, cả người Lục Tri Nha bật dậy:

“Ta còn có việc, hôm khác lại đến.”

 

 

Nói xong, ông ta hỏa tốc bỏ chạy.

Trời đất quỷ thần ơi, tiểu sư thúc lại muốn hành lễ với mình?

Chẳng lẽ hắn chê mấy cái xương già này c.h.ế.t chưa đủ nhanh sao?

Quá đáng sợ, quá đáng sợ!

Lục Tri Nha chạy rất nhanh, chớp mắt đã không thấy bóng dáng.

 

 

Diệp Phong: ???

Lý Kinh Tuyết: ???

 

 

“Cái bá bá kia chẳng phải nói đến tìm a cha sao?

Sao lại đi nhanh như vậy?”

A Chiêu nghi hoặc.

 

 

Lý Kinh Tuyết nghe nhi nữ nói thì hơi sững lại, tìm Diệp Phong?

Sư tổ tìm Diệp đạo hữu có chuyện gì?

Nàng trầm ngâm nhìn Diệp Phong.

Hình như thái độ của sư tổ đối với Diệp đạo hữu cũng không giống bình thường.

 

 

Diệp Phong nghĩ mãi mà không ra.

Hắn không nhịn được sờ mặt mình.

Nhớ lại ánh mắt kinh hãi của lão đạo lúc rời đi...

Mình đáng sợ đến vậy sao?

 

 

Đông Phương Mặc và Tô Vi Nguyệt chú ý thấy bầu không khí kỳ diệu trong nhà, liếc nhau.

Đông Phương Mặc bước nhanh đến:

“A cha, người không phải nói làm bánh hoa quế sao?

Mau cho chúng con nếm thử.”

 

 

Lời cậu lập tức kéo sự chú ý của A Chiêu về đĩa bánh hoa quế:

“Con cũng muốn ăn.”

 

 

Bánh hoa quế Diệp Phong mới làm quả nhiên rất ngon, một đĩa to bị ăn sạch sành sanh.

Tiểu Bạch một miếng cũng không động.

A Chiêu gọi nó cùng ăn, nó tao nhã ngồi xổm bên cạnh, lạnh lùng hừ một tiếng:

“Không ăn.”

 

 

Cả nhà các người không kén ăn, thứ gì nuốt được là khen ngon.

Nó thì khác, nó kén ăn lắm.

Nó đường đường là thần thú, có tư cách để kén chọn.

 

 

Đêm xuống.

Trăng khuyết treo giữa trời đêm, xa xa có vài ngôi sao nhấp nháy ánh sáng yếu ớt.

 

 

“Kẽo kẹt!”

Cửa sân nhỏ bị đẩy ra, Diệp Phong nhẹ tay nhẹ chân bước ra ngoài, khẽ khàng khép cửa lại.

Cửa vừa khép, cả sân, ngoài A Chiêu đang ngủ say, những người còn lại đều mở mắt.

 

 

Tiểu Bạch mở mắt, lẩm bẩm:

“Lén lút làm gì vậy?”

Con người thật kỳ lạ.

Lẩm bẩm xong, nó xoay người ngủ tiếp.

 

 

Diệp Phong đi một đoạn, đến bờ sông yên tĩnh, nhìn dòng nước phản chiếu trăng lưỡi liềm lấp lánh.

 

 

“Vù~”

Gió đêm thổi qua, cành liễu bên bờ khẽ lay động theo gió.

 

 

“Tiểu sư thúc!”

Một giọng già nua cung kính vang lên sau lưng Diệp Phong.

Nghe cách xưng hô ấy, sắc mặt Diệp Phong khựng lại.

Trong đầu thoáng lóe lên vài hình ảnh quen thuộc mà xa lạ, nhưng chưa kịp nhìn rõ đã biến mất.

 

 

Hắn quay lại, thấy lão đạo từng xuất hiện trong sân nhỏ hôm nay, mày hơi nhíu lại:

Nếu hắn nhớ không lầm, lão đạo này là sư tổ của Lý đạo hữu?

 

 

“Người là sư tổ của Lý đạo hữu?”

Diệp Phong hỏi, giọng hơi không chắc.

 

 

“Nha đầu Kinh Tuyết là nhi nữ của ngũ đồ đệ ta, nó gọi ta một tiếng sư tổ cũng phải.”

Lục Tri Nha giải thích, trong lòng lại nghĩ:

Tiểu sư thúc cùng nha đầu Kinh Tuyết ở cùng nhau, vậy sau này ta phải gọi nha đầu ấy là gì đây?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

 

“Vậy sao người lại gọi ta là tiểu sư thúc?”

Giọng hắn bình thản mà lạnh nhạt vang lên.

 

 

Lục Tri Nha:

“Bởi vì người là tiểu sư thúc mà…

Ừm? Người vừa nói gì?”

 

 

Lục Tri Nha ngỡ mình nghe nhầm, ngơ ngác nhìn tiểu sư thúc.

Ý hắn là sao?

Chẳng lẽ còn định giấu thân phận, không cho nha đầu Kinh Tuyết biết?

Vậy thì không ổn đâu.

 

 

Nghĩ vậy, Lục Tri Nha khuyên nhủ:

“Tiểu sư thúc, người thế này không được đâu.

Người tu Vô Tình Đạo bao năm, không rành nhân tình thế cố.

Giữa đạo lữ kỵ nhất là nghi ngờ và giấu diếm.

Nếu mai này nha đầu Kinh Tuyết biết thân phận thật của người…”

 

 

“Người hiểu lầm rồi.”

Diệp Phong cảm thấy lão đạo trước mắt hiểu sai quan hệ giữa hắn và Lý Kinh Tuyết, hắn nói:

“Ta với Lý đạo hữu, không phải như người nghĩ.”

 

 

Lục Tri Nha:???

Hài tử cũng có rồi, vậy mà còn không nhận?

Tiểu sư thúc lại là kẻ phụ bạc thê tử?

Không đúng, tiểu sư thúc không phải loại người đó, tại sao lại làm ra chuyện như vậy…

 

 

Trong chớp mắt, Lục Tri Nha nghĩ đến một khả năng khủng khiếp, giọng run rẩy hỏi:

“Tiểu sư thúc, người chẳng lẽ định đi con đường tắt của Vô Tình Đạo, giết thê chứng đạo sao?”

 

 

“???”

Diệp Phong kinh ngạc nhìn lão đạo trước mặt, rồi lập tức nổi giận:

“Ta không phải loại người đó!”

 

 

“Không phải, tất nhiên ta biết người không phải loại người đó.”

Thấy hắn phản ứng như vậy, Lục Tri Nha mới thở phào, nhưng lại đầy nghi hoặc:

“Thế còn người và nha đầu Kinh Tuyết?”

 

 

Diệp Phong nhìn Lục Tri Nha, có lẽ do từng quen biết, hắn cảm thấy có thể tin người này, bèn nói:

“Ta mất trí nhớ rồi, là A Chiêu cứu ta, nó nói muốn có một a cha.

Ta không nơi nào đi nên làm a cha của nó.”

 

 

“Thì ra là vậy...”

Lục Tri Nha lộ vẻ bừng tỉnh.

“Ta bảo rồi mà, nha đầu Kinh Tuyết đã kết khế ước với Cố Vong Ưu…

Ấy không đúng, nàng có đạo lữ rồi, sao lại còn tìm a cha cho nhi nữ, đạo lữ nàng c.h.ế.t rồi?”

 

 

Diệp Phong khẽ thở dài:

“Chuyện này dài dòng lắm, nhưng ta muốn hỏi người một việc.”

 

 

Thấy hắn nghiêm túc, Lục Tri Nha cũng vô thức nghiêm lại.

Tiểu sư thúc hỏi thì chắc chắn là chuyện quan trọng.

 

 

Diệp Phong hỏi:

“Ta là ai?”

 

 

Lục Tri Nha: ……

 

 

“Người cũng không biết?”

Thấy lão không trả lời, Diệp Phong nhướng mày.

 

 

Lục Tri Nha cười gượng:

“Người đừng nói đùa, sao ta lại không biết chứ.”

Ông nhìn khuôn mặt dưới ánh trăng của tiểu sư thúc, nghĩ một lát rồi hỏi ngược lại:

“Tiểu sư thúc, thời gian qua người có nghe nói đến Dương Thần Tiên Tôn của Kiếm Tông không?”

 

 

Diệp Phong:

“Đương nhiên có nghe.”

 

 

Dương Thần Tiên Tôn của Kiếm Tông, đệ nhất nhân Tu Chân Giới.

Nhờ có hắn mà Kiếm Tông được công nhận là tông môn mạnh nhất.

 

 

Lục Tri Nha thở phào:

“Người biết là tốt, người chính là Dương Thần Tiên Tôn.”

Ông ta đỡ phải giải thích nữa.

 

 

Diệp Phong: ???

Hắn chỉ vào mình, vẻ mặt không thể tin:

“Ta, Dương Thần Tiên Tôn?”

 

 

Lục Tri Nha gật đầu:

“Đúng vậy.”

 

 

Diệp Phong: ……