A Chiêu Nhặt Được Một Gia Đình

Chương 162: Ngươi còn có mặt mũi sống, tại sao ta lại không có?



Lời của Đông Phương Mặc khựng lại, cậu quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.

Chỉ thấy một nhóm thiếu niên mặc áo bào xanh trắng đứng cách đó không xa.

Trên mặt mang theo vẻ bất thiện nhìn cậu.

Kẻ cầm đầu là một thiếu niên gầy gò, ánh mắt khinh thường nhìn Đông Phương Mặc.

Tầm mắt lại rơi xuống A Chiêu đang đầy vẻ nghi hoặc.

 

 

A Chiêu chớp chớp mắt:

Đông Phương?

 

 

Cô nhìn thoáng qua bảy tám thiếu niên kia, khẽ kéo vạt áo a huynh mình:

“A huynh, bọn họ có phải nhận nhầm người rồi không?

Ở đây đâu có ai họ Đông Phương.”

 

 

Đông Phương Mặc xoa đầu tiểu cô nương:

“Không nhận nhầm đâu, đó vốn là họ của ta.”

 

 

A Chiêu: ???

 

 

“Yo, Đông Phương Mặc, hơn nửa năm không thấy, ta còn tưởng ngươi c.h.ế.t xó nào rồi chứ.”

Thiếu niên gầy gò cầm đầu bước lên, liếc A Chiêu một cái rồi lại cười nhạt nhìn Đông Phương Mặc:

“Ngươi mà cũng còn có mặt mũi sống à?”

 

 

Đông Phương Mặc nheo mắt cười:

“Vương Vũ Thần, ngươi còn có mặt mũi sống, sao ta lại không thể?”

 

 

“Ngươi…”

Vương Vũ Thần hung hăng trừng mắt với cậu, rồi lạnh lùng cười khẩy:

“Quả nhiên vẫn là ngươi, Đông Phương Mặc, vẫn dày mặt như trước.

Một con cóc ghẻ cũng dám vọng tưởng đến Tô tiên tử.”

 

 

Nghe đến đây, nụ cười trên mặt Đông Phương Mặc hơi cứng lại.

Nhưng nhanh chóng khôi phục vẻ bình thường.

Cậu nhàn nhã vuốt phẳng y bào của mình, ngón tay khẽ chạm vào lệnh bài đệ tử treo bên hông:

“Ôi chao, gió biển lớn quá, lệnh bài đệ tử Kiếm Tông của ta còn bị cát làm bẩn.”

Vừa nói, cậu lấy lệnh bài màu đồng ra, lắc lắc trước mặt đám người kia, lại rút khăn xanh ra lau chùi cẩn thận.

 

 

Vương Vũ Thần nhìn không rõ, chỉ thấy một tấm thẻ nhỏ có khắc chữ, liền khinh thường cười nhạt:

“Chỉ là một tấm thẻ rách nát, có gì đáng khoe chứ.”

 

 

“Vương thiếu gia...”

Một thiếu niên đi theo hắn có chút do dự, thấp giọng nói:

“Cái đó… hình như là lệnh bài đệ tử Kiếm Tông.”

 

 

“Cái gì?”

Sắc mặt Vương Vũ Thần biến đổi. 

“Không thể nào!”

 

 

Mới không lâu trước đây, hắn vừa miễn cưỡng vượt qua khảo thí linh căn để nhập môn Kiếm Tông.

Một phế vật không có linh căn này sao có thể…

Không đúng! Vương Vũ Thần bừng tỉnh, khó tin nhìn chằm chằm Đông Phương Mặc.

Tên phế vật này… sao lại có tu vi?

Còn là Trúc Cơ kỳ?

Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!

 

 

“Ơ, hóa ra các ngươi không nhận ra lệnh bài đệ tử Kiếm Tông à?”

Đông Phương Mặc vểnh tai nghe rõ lời vừa nãy, liền nhướng mày, giơ lệnh bài lên trước mặt bọn họ:

“Đến đến, nhìn cho kỹ đi.”

 

 

Lệnh bài hình bầu dục, to bằng nắm tay trẻ sơ sinh, ánh đồng cổ mộc.

Viền ngoài chạm khắc hoa văn phức tạp, chính giữa khắc rõ ràng một chữ “Kiếm”.

 

 

Sắc mặt Vương Vũ Thần hoàn toàn thay đổi, phản ứng đầu tiên là không tin:

“Ngươi lấy đâu ra đồ giả vậy, làm giả y như thật.”

 

 

Đông Phương Mặc lười phí lời:

“Tin hay không tùy ngươi.”

 

 

Không có chút cảm giác vênh váo, chỉ thấy uổng phí thời gian.

Cậu treo lệnh bài lại vào hông.

 

 

Thấy vậy, Vương Vũ Thần cười lạnh, lớn tiếng quát:

“Đông Phương Mặc, ngươi dám giả mạo đệ tử Kiếm Tông trước mặt ta, đúng là muốn chết!”

 

 

“Ô? Vương thiếu gia cũng là đệ tử Kiếm Tông sao?”

Đông Phương Mặc nhướng mày. 

“Vậy lệnh bài của ngươi đâu, lấy ra cho ta xem thử.”

 

 

Mặt Vương Vũ Thần đỏ bừng:

“Ta… ta còn chưa chính thức bái sư, đợi đến ngày bái sư mới có lệnh bài.”

 

 

“À, ra là chưa bái sư.”

Đông Phương Mặc làm ra vẻ bừng tỉnh:

“Nói vậy ngươi mới chỉ qua khảo thí linh căn ở đại điển thu đồ.

Còn khảo hạch quan trọng ở sơn môn, ngươi chưa chắc đã vượt qua đâu nhỉ.”

 

 

“Ngươi…”

Vương Vũ Thần tức đỏ mặt, giận dữ rút tay nắm chặt chuôi kiếm bên hông.

Chuẩn bị rút kiếm xử lý Đông Phương Mặc.

 

 

“Ầm ầm!”

Một con yêu thú biển khổng lồ như ngọn núi nhỏ từ dưới đáy biển trồi lên.

Thân hình to lớn vọt thẳng lên trời, bóng đen bao trùm nửa bờ biển.

Yêu thú có cặp mắt tròn to, thân phủ đầy lông tơ.

Vô số móng vuốt không ngừng run rẩy, há miệng gầm vang:

“Gào!”

 

 

Mùi tanh nồng nặc ập đến.

Chân đám người Vương Vũ Thần mềm nhũn:

“Hải Chu Yêu! Là Hải Chu Yêu!”

 

 

Mà còn là Hải Chu Yêu Trúc Cơ đại viên mãn.

Xong rồi, bọn họ tiêu đời rồi!

 

 

Đột nhiên, một bóng người lao ra.

Chỉ thấy Đông Phương Mặc cầm trường kiếm, thân nhẹ như yến.

Bay lên đối chiến với móng vuốt của Hải Chu Yêu mấy chiêu.

Ngay sau đó, cậu giơ cao trường kiếm.

Hải Chu Yêu giận dữ há to miệng, phun ra tơ trắng phóng về phía cậu.

Đông Phương Mặc vung kiếm, gọn gàng thu kiếm vào vỏ, quay đầu lại.

 

 

Vương Vũ Thần ngẩn người, vô thức hét:

“Cẩn thận…”

 

 

“Ầm ầm!”

Một tiếng nổ vang trời.

Hải Chu Yêu to lớn phát ra tiếng rên thảm, ngã ầm xuống, làm tung lên sóng biển khổng lồ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

 

Đông Phương Mặc đáp xuống đất, mặt không đổi sắc.

Lạnh nhạt liếc đám người Vương Vũ Thần đang sợ ngây người:

“Chỉ là một con Hải Chu Yêu nhỏ bé thôi, mà các ngươi đã sợ đến thế, chi bằng về nhà b.ú sữa đi.”

 

 

Đám người Vương Vũ Thần run rẩy nhìn cậu cùng xác Hải Chu Yêu phía sau.

Đông Phương Mặc liếc bọn họ:

“Còn chưa cút? Muốn nếm thử kiếm của ta?”

 

 

Đám người kia vội vàng cuống quýt chạy trối chết.

Khi bọn họ đi khuất, hai chân Đông Phương Mặc mềm nhũn, “phịch” một tiếng ngồi bệt xuống cát.

 

 

A Chiêu ở bên: …

 

 

Đông Phương Mặc quay đầu nhìn xác Hải Chu Yêu, ha ha cười mấy tiếng, hỏi muội muội:

“Vừa rồi a huynh có oai không? Có mấy phần khí độ của a cha không?”

 

 

A Chiêu ngẫm nghĩ rồi giơ ngón tay cái:

“Oai.”

 

 

Đông Phương Mặc cười toét miệng, lại nghe muội muội nghi hoặc hỏi:

“Nhưng mà, huynh lấy Vô Địch Bạo Tạc Đạn của a tỷ ra dùng ở đây, có phải hơi lãng phí không?”

 

 

“Sao mà lãng phí được?”

Đông Phương Mặc cười. 

“Thứ này dùng rất có giá trị.”

 

 

Thật ra, vừa rồi cậu cũng có chút sợ hãi khi đối mặt Hải Chu Yêu.

Nhưng nghĩ đến kế hoạch tương lai, cậu bạo gan ra tay.

Lén ném một quả Vô Địch Bạo Tạc Đạn vào miệng Hải Chu Yêu.

Ở góc độ mà bọn Vương Vũ Thần không thấy.

Để bọn họ tưởng rằng Hải Chu Yêu là cậu c.h.é.m chết.

 

 

A Chiêu vẫn còn nghi hoặc.

Đông Phương Mặc đợi khôi phục một chút khí lực, đứng dậy nói:

“Quả đạn kia xem như mồi câu.”

 

 

“Mồi câu?”

 

 

“Ừ, mồi để nhử kẻ tham lam.

Sau này ta sẽ từ từ giải thích.

Giờ mau xử lý con Hải Chu Yêu này, rồi đi tìm mấy con khác.”

Bọn người kia chẳng khác nào lũ linh cẩu đói, hễ ngửi thấy mùi là sẽ nhào đến.

 

 

“Được thôi, nhưng mà…”

A Chiêu nhìn thân hình to lớn kia, hơi khó xử,

“Yêu thú to thế này thì xử lý thế nào?”

 

 

“Để đó cho ta. Ta còn đặc biệt đăng ký học môn giải phẫu cơ mà.”

Đông Phương Mặc vỗ ngực, tràn đầy tự tin.

Cậu xách kiếm lội nước đến bên Hải Chu Yêu, quan sát kỹ rồi vung kiếm vài đường.

 

 

“Keng keng keng!”

Thân thể khổng lồ lập tức bị c.h.é.m thành từng mảnh.

Đông Phương Mặc đem móng vuốt, thân thể bỏ vào túi trữ vật, lại thu thập yêu đan và thịt yêu thú.

 

 

Hai tay nâng viên yêu đan to hơn cả nắm tay, cậu mừng rỡ:

“May mà yêu đan còn nguyên, thứ này giá trị nhất.”

 

 

A Chiêu cùng cậu xử lý xong, lại cầm kiếm tuần tra một vòng.

Đây là lần đầu A Chiêu thực chiến, Đông Phương Mặc vốn lo a muội sẽ mềm lòng.

Nào ngờ cô ra tay rất dứt khoát, ngoài lúc đầu hơi lóng ngóng, thì gần như hai ba kiếm đã hạ xong yêu thú.

 

 

Đông Phương Mặc đứng bên than thở:

“Ta còn tưởng muội muội sẽ không nỡ ra tay chứ.”

Dù sao trẻ nhỏ thường hay mềm lòng.

 

 

“Đó là vì bọn yêu thú này trông rất đáng sợ, cô bé ra tay tự nhiên sẽ không do dự.”

Tiểu Bạch xen vào:

“Nếu là mấy loài dễ thương xinh đẹp, chắc cô bé sẽ lưỡng lự.”

 

 

Đông Phương Mặc cười:

“Cũng tốt thôi, chứng tỏ muội muội ta có sở thích riêng.”

 

 

Tiểu Bạch: …

Nó nhìn Đông Phương Mặc đang rạng rỡ, khóe miệng co giật.

Thôi kệ, trong mắt thằng nhóc này, muội muội cậu ta thiên hạ vô song.

 

 

Một đêm trôi qua, A Chiêu và Đông Phương Mặc tổng cộng săn được bốn con yêu thú biển.

Con Trúc Cơ kỳ ban đầu còn ngang giá ba con Luyện Khí kỳ.

 

 

Mặt trời mọc ở phương đông, A Chiêu ngáp một cái, dụi mắt, mệt mỏi.

Đông Phương Mặc vội bế cô:

“Đi thôi, a huynh đưa muội vào thành tìm chỗ nghỉ.”

 

 

Đêm qua, lần đầu đi săn yêu thú, cô bé hăng hái đến mức không buồn ngủ.

Giờ hết hưng phấn, cơn buồn ngủ kéo đến.

Đông Phương Mặc vừa bế lên, A Chiêu đã gối đầu trên vai cậu, ngủ say.

 

 

Nghe tiếng thở đều đều của cô.

Đông Phương Mặc: …

Tiểu Bạch: …

 

 

Đông Phương Mặc xót xa:

“Lỗi của ta, quên nhắc nhở muội nghỉ ngơi, để muội mệt đến mức này.”

 

 

Cậu bế muội muội vào Thiên Hải Thành gần đó.

Tìm đến khách điếm đắt nhất, thuê hai gian phòng hạng Thiên.

Khách điếm này chỉ tiếp đón tu sĩ, mỗi phòng đều có trận pháp phòng ngự.

Đông Phương Mặc thi triển một đạo Thanh Khiết thuật cho a muội.

Giúp cô bé cởi ngoại bào, thả tóc để ngủ thoải mái hơn.

 

 

Tiểu cô nương nằm trên giường, ngủ ngon lành.

Khóe miệng Đông Phương Mặc khẽ cong, học theo a nương.

Nhẹ nhàng kéo tấm chăn mỏng đắp bụng cho cô bé.

Dặn dò Tiểu Bạch chăm sóc, bố trí thêm trận phòng ngự, công kích, bẫy rập quanh phòng.

Rồi cậu khẽ khàng bước đến cửa sổ, lặng lẽ rời đi.

 

 

Trên mái nhà, cậu nhìn thấy nam nhân khuôn mặt băng lãnh đứng đó:

“A cha, người tìm con?”

 

 

Diện mạo lãnh khốc của Diệp Phong Dương không đổi:

“Ngươi họ Đông Phương?

Ngươi có quan hệ với Đông Phương gia?”