Đông Phương Mặc biết Diệp Phong Dương vẫn luôn âm thầm đi theo bọn họ.
Vốn tưởng a cha tìm cậu là để dặn dò phải nhớ nhắc nhở muội muội ngủ sớm.
Không ngờ a cha lại hỏi thẳng về thân thế của cậu.
Khóe môi Đông Phương Mặc nhếch lên một nụ cười khổ:
“Ta là môn đệ Đông Phương gia, a cha ta từng là thiếu chủ Đông Phương gia.”
Khi còn trẻ, a cha cậu ra ngoài lịch luyện, quen biết a nương cậu, một tán tu mồ côi không có người thân.
A cha cậu bất chấp tộc nhân phản đối, kiên định kết thành đạo lữ cùng nàng.
Không ai trong Đông Phương gia xem trọng đôi đạo lữ này.
Thậm chí còn có kẻ âm thầm đánh cược bao giờ thì a cha và a nương cậu sẽ giải trừ khế ước đạo lữ.
Thế nhưng, phụ mẫu cậu vô cùng ân ái.
A nương tuy là tán tu, nhưng thiên phú cực cao.
Tu vi không hề kém cạnh người được Đông Phương gia dốc sức bồi dưỡng như a cha.
Theo thời gian, tộc nhân dần dần chấp nhận thiếu chủ phu nhân này.
Khi mọi thứ đang dần trở nên tốt đẹp, a nương cậu lại mang thai.
Ai cũng đều tràn đầy mong đợi đứa trẻ này.
Phụ mẫu linh căn không tệ, thiên phú cũng cao, chắc chắn sẽ sinh ra một đứa trẻ bất phàm.
Thế nhưng, a nương lại sinh ra một kẻ phế vật không có linh căn.
“Từ lúc ta sinh ra, phụ mẫu liền liên tục bị tộc nhân chỉ trích.
Nói hai người vốn không nên kết thành đạo lữ.
Nếu không cũng sẽ chẳng sinh ra phế vật như ta.
A nương rất đau lòng, cũng rất lo lắng cho tương lai của ta.
Vì thế, nàng như phát điên mà khắp nơi tìm kiếm thiên tài địa bảo.
Mong ta có thể giác tỉnh linh căn.
A cha thấy nàng như vậy, lo sợ nàng gặp chuyện.
Liền gửi gắm ta cho gia tộc rồi cùng nàng vào các đại bí cảnh.
Sau đó…”
Đông Phương Mặc dừng lại một chút:
“Mệnh đăng của hai người bọn họ trong từ đường gia tộc, đồng loạt tắt.”
Phụ mẫu cậu đã chết.
Người Đông Phương gia vẫn bán tín bán nghi, liên tục phái người đi tìm.
Tìm mãi, vẫn không tìm được.
Về sau, tộc trưởng cùng trưởng lão cũng đành chấp nhận sự thật rằng phụ mẫu cậu đã chết.
Diệp Phong Dương nghe xong, nhìn thiếu niên trước mắt hỏi:
“Những năm qua ở Đông Phương gia, con sống có tốt không?”
Vừa dứt lời, hắn liền cảm thấy không ổn.
Hắn nhớ rõ lần đầu gặp thiếu niên này, toàn thân thương tích, bị nhi nữ kéo về.
Nếu cậu sống tốt ở Đông Phương gia, sao lại rơi vào bước đường đó?
Thậm chí còn phải đổi cả họ của mình?
“Rất tốt, tất nhiên là tốt rồi.”
Đông Phương Mặc nở một nụ cười rạng rỡ:
“Ta là huyết mạch duy nhất của thiếu chủ đã mất, họ đối xử với ta cực kỳ tốt.
Không lo ăn mặc, có cái gì tốt đều ưu tiên cho ta…”
Diệp Phong Dương nhìn thiếu niên trước mặt cười rạng rỡ, chần chừ một lát, vươn tay nhẹ nhàng vỗ vai cậu:
“Con và ta đã là người một nhà, không cần giấu diếm cảm xúc của mình.”
Nụ cười trên mặt Đông Phương Mặc khựng lại, rồi rất nhanh khôi phục bình thường:
“Con không giấu gì cả, con thật sự rất tốt.”
Trong lòng cậu đang âm thầm mưu tính một chuyện cực kỳ đen tối.
Tuyệt đối không thể để người khác nghĩ cậu ôm hận Đông Phương gia.
Bây giờ a cha cậu là người đứng đầu tu chân giới, người người kính phục, Dương Thần Thiên Tôn.
Nếu để a cha biết được kế hoạch của cậu, rất có thể sẽ ngăn cản.
Thế nên cậu không định nói cho bất kỳ ai.
Nếu không, một khi việc bại lộ, đám người kia chắc chắn sẽ hoài nghi đến cậu.
Diệp Phong Dương nghe vậy, dừng lại rồi thu tay về:
“Nếu có việc cần giúp đỡ, có thể tìm ta.”
Nụ cười trên mặt Đông Phương Mặc chân thành thêm vài phần:
“Con đã nhớ.”
Đến lúc cần thiết, cậu nhất định sẽ ôm chặt cái đùi này.
Nhưng không thể ôm mãi, ôm nhiều quá, lỡ bị người ta chán ghét thì sao?
Cho nên, a cha này phải để dành dùng vào thời khắc mấu chốt.
A Chiêu ngủ một mạch đến tận hoàng hôn mới tỉnh.
Cô bé tóc tai rối bù ngồi dậy, mơ mơ màng màng dụi mắt:
“Tiểu Bạch, a huynh?”
"Khò~~"
A Chiêu quay đầu nhìn, Tiểu Bạch đang ngủ say, bốn vó chổng lên trời.
Cô bé vén rèm, ló đầu nhìn ra ngoài, ở bàn trà dường như có người đang ngồi…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“A cha?”
A Chiêu ngạc nhiên nhìn nam nhân ngồi bên bàn trà, dung mạo băng lãnh, cúi đầu đọc sách.
“Dậy rồi à?”
Diệp Phong Dương đặt sách trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn tiểu nha đầu.
Khi thấy mái tóc rối bù của cô, lông mày hắn không tự giác cau lại, phất tay:
“Lại đây.”
A Chiêu nhảy xuống giường, xỏ giày rồi chạy đến bên người hắn.
Diệp Phong Dương lấy từ nhẫn trữ vật ra một cây trâm ngọc và một sợi lụa màu thiên thanh.
Bắt đầu giúp cô chải đầu buộc tóc.
Hắn chải rất tỉ mỉ, buộc cũng cực kỳ cẩn thận.
Sau khi cột thành hai búi tóc hai bên, hắn ngắm kỹ.
Thấy hai bên đều nhau, cân xứng, nút buộc ngay ngắn, lúc này mới hài lòng đặt trâm xuống.
“A cha, a huynh đi đâu rồi?”
A Chiêu nghiêng đầu hỏi.
“Hình như có việc ra ngoài rồi.”
Diệp Phong Dương đáp.
Hắn nhận ra nhi tử mình mới nhận đã giấu hắn không ít chuyện.
Nhưng Lý đạo hữu từng nói, thiếu niên tâm sự nhiều là chuyện bình thường.
Vậy nên, hắn để mặc.
Chỉ cần cậu không làm chuyện thương thiên hại lý.
Hắn, Diệp Phong Dương sẽ thừa nhận nhi tử này.
"Vút!"
Lúc này, ngoài cửa sổ thoáng hiện một bóng người.
Đông Phương Mặc từ cửa sổ nhảy vào, vỗ vỗ bụi trên áo.
Cậu ngẩng đầu liền chạm phải ánh mắt của muội muội và a cha.
Đông Phương Mặc:.....
“A huynh, yên ổn không đi cửa, lại leo cửa sổ làm gì?”
A Chiêu khó hiểu hỏi.
Đông Phương Mặc cười gượng, ánh mắt dừng lại trên hai búi tóc cân xứng trên đầu muội muội:
“Ta sợ muội tỉnh mà không thấy, nên bay lên xem, không ngờ a cha cũng ở đây.”
“Đúng rồi, tại sao a cha lại ở đây?”
Sự chú ý của A Chiêu bị dời đi.
Diệp Phong Dương:
“Tông chủ nhờ ta làm việc.”
“Việc gì vậy?”
A Chiêu lập tức hiếu kỳ.
Đối diện với đôi mắt đen láy của nhi nữ, Diệp Phong Dương hơi trầm mặc:
“…Không thể nói.”
A Chiêu:
“Được rồi.”
Cô không truy hỏi nữa, quay đầu nhìn a huynh:
“A huynh, huynh nói có món điểm tâm ngon lắm đâu?
Vừa hay a cha cũng ở đây, chúng ta mau đi nếm thử~”
Lòng Đông Phương Mặc thoáng kinh ngạc.
Vốn tưởng a cha không yên tâm muội muội nên mới đi theo, không ngờ thật sự là có việc.
Chuyện gì mà cần a cha đích thân ra mặt?
Chắc chắn là đại sự rồi. Có nên đưa muội muội tránh đi, để khỏi bị liên lụy không?
Rất nhanh, cậu liền bỏ qua ý nghĩ này.
Nhân vật lợi hại nhất tu chân giới đều là người nhà mình, cậu việc gì phải sợ.
Đông Phương Mặc liền đưa muội muội cùng a cha lên lầu hai ăn điểm tâm.
Thiên Hải thành lấy tu chân thế gia là Đông Phương gia làm đầu.
Người sống trong thành này phần lớn đều là tu sĩ.
Nên thành trì này khác hẳn với Nam Trọng thành mà A Chiêu từng thấy.
Nơi này phồn hoa hơn rất nhiều, ngay cả tiểu nhị trong tửu lâu cũng là tu sĩ luyện khí kỳ.
Tốc độ lên món của tửu lâu rất nhanh.
A Chiêu vừa nếm miếng điểm tâm mà a huynh vẫn khen ngợi, mắt liền sáng bừng.
Ngon quá!
“Nghe chưa? Đông Phương gia và Tô gia hình như muốn liên hôn.”
“Hai nhà này chẳng phải từ lâu đã có hôn ước sao?”