A Chiêu thấy đám dân làng hùng hổ kéo đến, trong lòng hơi hoảng, bế Tiểu Bạch chạy một mạch.
Chạy được một đoạn khá xa, cô mới dừng lại thở dốc vài hơi.
Tiểu Bạch:
“Ngươi chạy cái gì?”
A Chiêu ngẩn ra:
“Ờ nhỉ, ta chạy làm gì?”
Tiểu Bạch: …
A Chiêu vuốt ve Tiểu Bạch trong lòng:
“Trông bọn họ hung dữ quá, ta hơi sợ.”
Trước kia, mỗi lần bá mẫu đánh cô, trong tay bà ta hoặc là chổi, hoặc là nông cụ, đánh rất đau.
Lúc đầu, A Chiêu chỉ biết ngồi thụp xuống ôm đầu chịu trận.
Về sau, bị đánh nhiều quá, hễ thấy bá mẫu định ra tay là cô co chân chạy thật xa.
Nhưng nếu bị đánh trước bữa ăn, cô sẽ nhịn chịu mấy roi cho bà ta hả giận.
Như vậy còn có thể xin được một bát cháo loãng lót dạ…
Nghĩ đến đây, A Chiêu lại nhớ từ khi rời khỏi nhà bá mẫu.
Ngày nào cô cũng có cá, có tôm, có thịt trai sông ăn, cuộc sống tốt hơn hẳn.
Cô không kìm được lẩm bẩm:
“Sớm biết rời khỏi nhà bá mẫu mà được ăn no thế này, ta đã bỏ đi sớm hơn rồi.”
Tiểu Bạch không nghe rõ:
“Cái gì?”
“Không có gì.”
A Chiêu lắc đầu. “
Về nhà ăn thôi, a nương đã hái được nhiều rau dại, nói hôm nay làm bánh rau dại đó~”
Mắt Tiểu Bạch sáng lên:
“Cái này ta biết, mùa xuân ăn bánh rau dại ngon lắm…
Nhưng giờ là mùa hè, rau còn non không?”
A Chiêu lập tức nói:
“A nương nấu ăn ngon lắm, sáng nay còn nấu cháo kê nữa.
Ngon lắm, chỉ tiếc ngươi ngủ nướng nên không được ăn.”
Tiểu Bạch hừ lạnh:
“Có thể ngon đến mức nào chứ.”
“Ô ô, ngon quá.”
Đầu Tiểu Bạch vùi trong bát trai sông, ăn đến mức không ngẩng lên nổi.
Lý Kinh Tuyết rửa sạch đám rau dại hái về.
Chọn phần non nhất, chần qua nước sôi rồi băm nhỏ, trộn với bột mì, nước và muối, thêm vào đó rau dại băm.
Lại đập hai quả trứng vịt hoang mà A Chiêu vớt được bên bờ sông, nhào thành bột.
Đợi đáy chiếc nồi vỡ nóng lên.
Lý Kinh xé một miếng bột, dùng cây gậy gỗ tròn lượm được cán mỏng trên phiến đá phẳng, rồi nướng trong đáy nồi.
Vì cán rất mỏng, chẳng mấy chốc một chiếc bánh rau dại đã chín.
Vỏ bánh có muối nên hơi dai, rau dại thanh mát giòn giòn, trứng vịt thơm lừng.
Tiểu Bạch và A Chiêu mỗi người ăn ngấu nghiến sáu bảy cái, bụng tròn vo.
A Chiêu xoa cái bụng tròn của mình, nói với Tiểu Bạch:
“Cơm a nương ta nấu có phải ngon lắm không?”
Tiểu Bạch gật đầu:
“Ngon, rất ngon.”
Nó ngẫm một chút rồi bổ sung:
“Ngươi nhặt vị a nương này quả thật đúng rồi.”
Đồ ăn ngon quá mà~
A Chiêu đầy tự hào:
“A nương ta giỏi nhất!”
Lý Kinh Tuyết nghe được cuộc trò chuyện của người và thú, khóe mắt cong cong, chậm rãi ăn bánh rau dại còn ấm.
A Chiêu quay đầu nhìn nàng, mắt long lanh:
“A nương, sao đồ người nấu ngon vậy?
Người dạy con được không?”
Tiểu Bạch giơ móng:
“Ta cũng muốn học.”
Lý Kinh Tuyết từng ăn cơm A Chiêu nấu.
Khi nàng nằm trên đống cỏ dưỡng thương, cơm nước trong nhà đều là A Chiêu làm.
Nhìn vào đôi mắt lấp lánh của cô bé, nàng cười:
“Ta thấy đồ A Chiêu nấu cũng ngon lắm.”
Mắt A Chiêu càng sáng:
“Thật sao?”
Lý Kinh Tuyết:
“Đương nhiên thật rồi, ta thích uống cháo A Chiêu nấu, con nấu ngon hơn ta.”
Được khẳng định, A Chiêu vui mừng:
“Vậy sau này con nấu cho a nương nhé~”
Lý Kinh Tuyết cười tươi:
“Được, vậy làm phiền A Chiêu rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cô bé cười khúc khích.
Bên cạnh, Tiểu Bạch nhìn hai mẫu tủ đầm ấm, tâm trạng phức tạp:
Người nữ nhân này nói dối mà mắt không chớp, rõ ràng đồ nàng nấu ngon hơn.
Nhưng…
Tiểu Bạch nhìn cô bé đang vui vẻ kia, không nói gì thêm.
Chỉ bảo Lý Kinh Tuyết nướng thêm bánh rau dại cho nó, ngon lắm, nó muốn ăn nữa.
A Chiêu nghe vậy, liếc cái bụng tròn của nó:
“Tiểu Bạch, cẩn thận ăn no quá đó.”
Tiểu Bạch:
“Hừ, bổn tọa đường đường là thần thú, sao lại no được.”
A Chiêu nghĩ rồi nói:
“A nương, để con nướng.”
Lý Kinh Tuyết sững người, định từ chối.
Nhưng thấy ánh mắt mong chờ của A Chiêu, lời đến miệng lại nuốt xuống, đổi giọng:
“Được, a nương dạy con.”
“Hay quá~”
A Chiêu lanh lợi, học gì cũng nhanh.
Chẳng mấy chốc, một chiếc bánh rau dại nóng hổi đã ra lò.
A Chiêu đưa chiếc bánh ấy cho a nương mình dưới ánh mắt chờ mong của Tiểu Bạch:
“A nương, ăn đi.”
Lý Kinh Tuyết không từ chối tấm lòng của con, nhận lấy chiếc bánh còn nóng.
Bên cạnh, Tiểu Bạch bất mãn:
“Ta cũng muốn, ta cũng muốn ăn!”
A Chiêu dỗ dành nó:
“Không gấp, không gấp, cái sau là của ngươi.”
Tiểu Bạch hài lòng:
“Vậy mau lên.”
A Chiêu bắt đầu cán bánh, nướng bánh.
Tiểu Bạch ngồi bên cạnh, mắt dán vào chiếc bánh dưới đáy nồi vỡ.
Trong không khí lan tỏa mùi thơm nhè nhẹ của bột mì.
Bỗng, tiếng ồn ào vang lên từ xa.
Ba người ngẩng đầu nhìn về hướng đó, thấy Xuân Hoa giận dữ dẫn theo một đám người tiến tới.
“A Chiêu!”
Xuân Hoa vừa thấy A Chiêu ngồi trước túp lều tranh cũ nát liền mắt tóe lửa, đưa tay định túm tai cô:
“Con nhãi c.h.ế.t tiệt này, mày dám đánh đại bảo nhà tao…
A, mày làm gì?”
Tay Xuân Hoa còn chưa chạm vào A Chiêu, một cây gậy gỗ đã vung ra, quật mạnh vào cổ tay bà ta.
Xuân Hoa đau rụt tay lại, tức giận nhìn Lý Kinh Tuyết đang ngồi cạnh A Chiêu.
Lý Kinh Tuyết cầm gậy, sắc mặt thản nhiên đứng lên, chắn trước mặt A Chiêu:
“Ngươi định làm gì nhi nữ ta?”
“Nhi... nhi nữ?
Ngươi là nương của A Chiêu?”
Xuân Hoa kinh hãi, không chỉ bà ta mà cả đám dân làng phía sau cũng sững sờ.
Ánh mắt Xuân Hoa đảo qua lại trên mặt Lý Kinh Tuyết và A Chiêu.
Cả làng đều biết bà ta đã đuổi A Chiêu ra khỏi nhà, sau đó A Chiêu vớ được một nữ nhân lai lịch không rõ.
Hai người sống trong túp lều hoang ở rìa làng.
Xuân Hoa chưa từng gặp người này, chỉ nghe người khác bảo.
Nói A Chiêu nhặt được một nữ nhân đẹp như tiên.
Giờ nhìn tận mắt, quả nhiên đẹp thật, nhưng bà ta không ngờ người này lại chính là nương của A Chiêu.
“Đúng vậy.”
Lý Kinh Tuyết hơi gật đầu, ánh mắt lướt qua những cây chổi và nông cụ trong tay dân làng:
“Các người tìm nhi nữ ta có việc gì?”
Đám người này đến không có thiện ý.
“Có việc, đương nhiên có việc.”
Nghe nàng hỏi, Xuân Hoa lập tức nhớ lại mục đích, giận dữ nói:
“Nhi nữ ngươi xúi giục quái vật bắt nạt con ta, ngươi dạy con kiểu gì vậy?”
“Xúi giục quái vật bắt nạt con ngươi?”
Lý Kinh Tuyết nhướn mày:
“Ngươi đang nói đùa sao, nhi nữ ta lợi hại như vậy từ khi nào, thế mà sao ta không biết?”
A Chiêu, đang được nàng che chở, hơi ngẩn ra:
Trong mắt a nương, xúi giục quái vật là chuyện rất lợi hại sao?
“Cái gì mà nói đùa?
Nhiều người đã nghe thấy tiếng gầm của quái vật.
Có người chạy theo tiếng đó, thấy A Chiêu lén lút bỏ chạy.
Còn con ta thì hôn mê bất tỉnh nằm trên đất.”
Nhắc đến chuyện này, lửa giận trong Xuân Hoa bốc lên ngùn ngụt.
Dân làng nghe Xuân Hoa nói, cũng lên tiếng:
“Đúng đó, A Chiêu thật quá đáng, phải dạy dỗ cho tử tế.
Sao lại sai khiến quái vật bắt nạt con nít được.”
Tiểu Bạch nghe bọn họ nói thì tức giận:
“Quái vật cái gì, bổn tọa rõ ràng là thần thú, hơn nữa là bọn họ ra tay trước, còn định nướng chín ta trên lửa!”