Tuy nhiên, những lời phẫn nộ của Tiểu Bạch trong tai dân làng chỉ là một tràng kêu gào vô nghĩa.
Họ chẳng thèm để ý đến Tiểu Bạch, mà tức giận trừng mắt nhìn Lý Kinh Tuyết và A Chiêu:
“A nương của A Chiêu, các ngươi phải cho chúng ta một lời giải thích.”
A Chiêu cúi đầu nhìn Tiểu Bạch, trong mắt lóe lên một tia sáng khác thường.
Nếu không phải vì có a nương che chở, cô đã sớm để Tiểu Bạch biến thành yêu thú khổng lồ để dọa cho bọn họ một phen rồi.
Xuân Hoa trừng mắt nhìn A Chiêu, lửa giận bốc lên:
“Con tiện nhân này, chẳng phải ngươi thì là ai, đồ sao chổi khắc tinh của làng này…”
“Vút!”
Thanh gậy gỗ trong tay Lý Kinh Tuyết vốn dùng để cán bánh vẽ một nửa vòng tròn trên không, rơi ngay trước mặt Xuân Hoa.
Chỉ cách chóp mũi bà ta một đoạn, làm bà giật mình lùi liền hai bước, tức tối trừng lại:
“Ngươi còn dám ra tay đánh người sao?”
“Là ai cho phép ngươi mắng nhi nữ ta?”
Đôi mắt đen nhánh của Lý Kinh Tuyết như hắc diệu thạch, lạnh lùng không chút cảm xúc.
Xuân Hoa chạm phải ánh mắt ấy, trong lòng hơi chột dạ:
“Nó sai khiến con quái vật bắt nạt bọn trẻ nhà chúng ta, ta mắng nó thì có gì sai?”
“Ngươi có chứng cứ chứng minh nhi nữ ta sai khiến quái vật không?”
Lý Kinh Tuyết cười lạnh.
“Hơn nữa, biết đâu là bọn trẻ các ngươi chọc giận con quái vật trước?
Giữ được cái mạng quay về đã là phúc đức rồi, lẽ ra các ngươi phải thấy mừng mới đúng.”
Từ lời kể của nhi nữ, nàng đã biết về đám trẻ trong làng.
Lại nghe thêm lời tức giận của Tiểu Bạch, nàng đại khái đoán được chuyện đã xảy ra.
Đám trẻ ấy chắc là nhân lúc Tiểu Bạch đang ngủ say mà lén bắt nó, định nướng chơi.
Đem một sinh vật sống sờ sờ ra nướng chín, thủ đoạn thật quá tàn nhẫn.
“Ngươi có ý gì?
Ai mà không biết Đại Bảo nhà ta ngoan ngoãn, hiền lành.”
Không ai tiếp lời bà ta, bởi nếu Đại Bảo mà gọi là ngoan ngoãn, hiền lành.
Thì cái làng này chẳng có đứa trẻ nghịch ngợm nào cả.
Xuân Hoa không nhận ra sự khác lạ trong ánh mắt mọi người, vẫn tiếp tục nói:
“Còn phải chứng minh sao?
Cả thôn Thiên Bích này ai chẳng biết A Chiêu là đứa bướng bỉnh nhất, bị ghét nhất, lại còn là sao chổi, là yêu nghiệt.
Ngoài nó ra còn ai có thể sai khiến một con quái vật to thế bắt nạt bọn trẻ?”
“Đúng vậy, đúng vậy.”
“Tôi còn nhìn thấy con quái vật đó từ xa, đáng sợ lắm, ngoài nó ra còn ai nữa?”
Lý Kinh Tuyết nghe những lời vu khống bừa bãi ấy, chỉ thấy nực cười.
Nàng chợt nhớ đến bản thân ngày trước.
Rõ ràng mình không làm gì, lại bị người ta oan uổng, vu cho những điều xấu xa.
Nàng hiểu rất rõ cảm giác bị vu oan, nên càng không muốn nhi nữ mình chịu cảnh như vậy.
Lý Kinh Tuyết lạnh mặt tiến lên:
“Không có chứng cứ, đừng ăn nói lung tung.”
Giọng nàng không lớn, nhưng rõ ràng vang lên giữa đám đông.
Bởi từng là tu sĩ, dung mạo bất phàm, khí chất xuất chúng.
Lúc nàng trầm mặt lại, vẻ uy nghiêm ấy khiến Xuân Hoa và những người khác phải chùn bước.
Nhưng, chỉ chùn bước một thoáng mà thôi.
Xuân Hoa hằm hằm:
“Nhiều người nhìn thấy nó chạy đi, không phải nó thì là ai?”
“Hôm nay ngươi phải cho ta một lời giải thích.
Không nói chuyện nó gọi quái vật đến bắt nạt con cái chúng ta.
Mấy năm qua chúng ta nuôi nấng A Chiêu cũng khổ sở lắm rồi.
Là nương của nó, ngươi phải bồi thường cho chúng ta chứ.”
Xuân Hoa vừa nói vừa đảo mắt quan sát Lý Kinh Tuyết.
Nữ nhân này dung mạo, khí chất đều không giống người nhà quê bình thường.
Áo quần nhìn đơn giản nhưng vải tốt lắm.
Nếu có thể moi được chút tiền từ nàng thì tốt biết bao.
“Hừ, chính ngươi ngược đãi nhi nữ ta.
Ngươi nắt nó dậy còn sớm hơn gà, ngủ còn muộn hơn chó.
Mỗi ngày chỉ được húp một bát cháo loãng?”
Ánh mắt Lý Kinh Tuyết chợt sắc lạnh.
Trong lòng Xuân Hoa khẽ run, nhưng vẫn cứng giọng:
“Ngươi chưa từng nuôi con, không biết nuôi một đứa trẻ vất vả thế nào.
Chúng ta cho nó ăn ở.
Nó chẳng những không biết cảm ơn, lại còn khắc c.h.ế.t công công ta.
Chẳng trách hồi nhỏ ngươi vứt bỏ nó, đúng là sao chổi…”
Xuân Hoa càng nói càng hăng, nhưng ánh mắt Lý Kinh Tuyết đã lạnh lẽo như băng:
“Câm miệng!”
Giọng Xuân Hoa lập tức tắt ngúm, hai mắt trợn tròn.
Tay bà ta sờ miệng, dù cố gắng há miệng thế nào cũng không phát ra được tiếng nào.
Lý Kinh Tuyết mặt không đổi sắc:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Đã không biết nói thì không cần nói nữa.”
Nàng không muốn phí lời với bọn họ.
Nàng từng là kiếm tu, khi căn cơ chưa bị tổn hại, từng đi khắp nơi trừ ma vệ đạo.
Từng giao tiếp với không ít bách tính, rất hiểu lòng người.
Như đám người trước mắt đây.
Không bằng chứng, ăn nói hồ đồ, ngang ngược vô lý.
Chỉ cần mạnh hơn họ là được.
Chỉ cần mạnh, bọn họ sẽ không dám mở miệng lung tung nữa.
Xuân Hoa sợ hãi nhìn nữ nhân trước mặt.
Vì sao mình đột nhiên không phát được tiếng?
Nhất định là ả này dùng yêu thuật.
Những người khác cũng chú ý thấy sự lạ của Xuân Hoa.
Thấy bà ta há miệng mấy lần đều không thốt ra được lời nào.
Lại nhớ đến lời đồn trước kia về A Chiêu:
Sao chổi, khắc tinh, yêu ma hóa thành.
Nữ nhân này nhất định đã dùng yêu thuật!
Đám đông bắt đầu hoảng sợ.
“Ai, ai dám dọa nhi tử ta ngất xỉu?”
Ngay lúc Xuân Hoa và những người kia có ý định lùi bước, một giọng nam khàn khàn, thô bạo vang lên.
Đám người cùng quay đầu lại, thấy một gã da ngăm đen, mặc đồ lao động, tay cầm cuốc chạy đến.
A Thực nương thấy hắn, như thấy cột trụ vững chắc, lập tức lớn tiếng kêu:
“Mình ơi, là A Chiêu, A Chiêu sai khiến con quái vật dọa nhi tử chúng ta ngất xỉu!”
“Cái gì?”
A Thực cha nghe vậy, mắt trợn tròn như chuông đồng:
“Lại là nó bắt nạt nhi tử ta?
Người đâu?
Nó đâu rồi?”
A Thực cha giận sôi, nhà hắn ba đời độc đinh.
Thê tử sinh ba cô nhi nữ mới sinh được thằng con quý tử.
Ngày thường nâng niu như vàng ngọc, sợ nó ngã, sợ nó đau.
A Thực và A Chiêu vốn chẳng ưa gì nhau.
Khi gia gia A Chiêu còn sống, thường cho cả A Chiêu và Đại Bảo ít kẹo bánh.
A Thực không dám giành của Đại Bảo, bèn nhắm vào A Chiêu nhỏ tuổi hơn.
A Chiêu bị cướp đồ ăn, tức quá vừa khóc vừa đánh A Thực một trận.
Đánh cho nó khóc rống, hai bên gia đình phải tách hai đứa ra mới yên.
Từ sau khi gia gia A Chiêu qua đời, Đại Bảo và A Thực thân nhau ngay, hợp lực bắt nạt A Chiêu.
Bình thường A Chiêu tránh bọn chúng, nhưng nếu chúng quá đáng, cô cũng phản kháng.
Chỉ là mỗi lần phản kháng đều bị Xuân Hoa và A Thực nương đuổi đánh, chửi rủa.
Thế nên, cha nương A Thực càng không ưa đứa bé hay đánh quý tử nhà mình.
A Chiêu cũng có chút sợ A Thực cha.
Bá phụ chưa từng đánh cô.
Nhưng A Thực cha thì từng đuổi đánh cô thật.
Nếu ngày đó không chạy nhanh, có lẽ chân cô đã bị đánh gãy.
Lý Kinh Tuyết cảm nhận được sự sợ hãi của nhi nữ phía sau, sắc mặt càng lạnh hơn.
A Thực nương thấy phu quân đến, gan liền to ra, lớn giọng kêu:
“Đây mình, đây là nương của A Chiêu, ả còn biết dùng yêu thuật.
Đại Bảo nương mới nói mấy câu, ả đã dùng yêu thuật khiến Đại Bảo nương câm miệng rồi!”
A Thực cha thấy rõ dung mạo Lý Kinh Tuyết, trong mắt lóe lên vẻ kinh diễm, rồi ngẩn người ra.
A Thực nương vẫn nhìn chằm chằm phu quân, tự nhiên thấy biến hóa ấy.
Sắc mặt bà ta lập tức sầm xuống, thò tay nhéo mạnh vào hông hắn, quát:
“Nhìn cái gì?
Chưa thấy nữ nhân bao giờ sao?
Ả chính là yêu nữ đó!”
A Thực cha đau mới tỉnh, nghe thê tử nói xong, mặt lộ vẻ do dự:
“Ả… không giống yêu nữ lắm…”
Ngược lại, càng giống tiên nữ.
Nghe thế, A Thực nương càng nổi điên:
“Ngươi có ý gì?
Ả chính là yêu nữ, không thì sao sinh ra được con sao chổi A Chiêu?”
A Thực nương nói, ánh mắt nhìn chằm chằm Lý Kinh Tuyết, mặt mang đầy phẫn nộ, lớn tiếng hét:
“Yêu nữ! Sao chổi! Cút! Cút khỏi thôn Thiên Bích!”
Con người là loài rất phức tạp.
Những kẻ vốn sợ hãi, định rút lui, nghe thấy mấy từ “yêu nữ”, “sao chổi”, lại thấy có người khởi xướng, liền nhao nhao phụ họa:
“Cút! Con sao chổi sai yêu thú bắt nạt trẻ con!”
“Yêu nữ! Cút!”
“Giờ không đuổi hai mẫu tử nó, biết đâu lần sau chúng lại sai khiến con quái vật kia làm ra chuyện khủng khiếp hơn!”
“Đúng vậy! Cút! Cút đi!”