Dân làng xung quanh hét lớn, gương mặt họ đầy kích động, phẫn nộ và cả chút điên cuồng.
Họ không ngừng vung vẩy nông cụ trong tay, từng bước ép sát về phía Lý Kinh Tuyết.
Tiểu Bạch toàn thân lông dựng đứng, nhe răng trừng mắt với bọn họ:
“Lũ khốn kiếp các ngươi muốn làm gì?”
A Chiêu sợ hãi nắm chặt vạt áo của a nương.
Nhìn thấy dân làng như quái vật đang áp sát, cô lấy hết dũng khí bước lên một bước:
“A nương của ta không phải yêu nữ…”
Chưa kịp nói xong, Lý Kinh Tuyết đã chắn trước mặt cô.
A Chiêu khẽ ngẩn ra, Lý Kinh Tuyết quay đầu mỉm cười với cô:
“A Chiêu đừng sợ, có a nương ở đây.”
An ủi xong nhi nữ đang lo sợ, nàng quay đầu nhìn đám dân làng đang từng bước tiến đến.
Gương mặt nàng không có nhiều biểu cảm, khẽ vung cây gậy gỗ trong tay, vẽ một nửa vòng tròn trong không trung.
Động tác trông như tùy ý, lại giống như vung lên trong lúc hoảng loạn.
A Thực nương thấy thế, tưởng nàng bị dọa đến ngu ngơ, vừa định cười nhạo thì...
"Rầm"
Mặt đất rung chuyển, luồng khí mạnh mẽ hất tung đám dân làng đang xông đến, khiến họ ngã nhào xuống đất.
“Ái da!”
Dân làng nằm la liệt kêu rên đau đớn.
A Thực cha vóc dáng vạm vỡ hơn, không bị thương nặng, vội dùng tay chân bò dậy.
Khi nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, m.á.u huyết như đông lại.
Cách chỗ Lý Kinh Tuyết năm thước, mặt đất nứt ra một khe dài.
Rộng chừng một mét, dài khoảng năm trượng, xé toạc đất đá, trông rất sâu.
Một người nam nhân trưởng thành rơi xuống cũng không thể tự leo lên được.
Đây không phải là thứ con người bình thường có thể tạo ra…
Không, chắc chắn không phải.
A Thực cha nhìn chằm chằm vào khe nứt đen ngòm, lông tơ toàn thân dựng đứng.
Hắn vô thức nhìn về phía nữ nhân cầm gậy gỗ đứng yên kia.
Đôi mắt đen như mực của nàng không chứa chút cảm xúc nào.
Nhìn đám dân làng trước mặt như nhìn bầy kiến.
Nàng lạnh lùng nói:
“Nếu còn dám mạo phạm, gậy này sẽ rơi trên thân các ngươi.”
“Ta không phải yêu nữ, A Chiêu không phải sao tinh.
Còn nữa…”
Lý Kinh Tuyết hơi nhếch khóe môi, gió nhẹ lướt qua mái tóc dài, khiến nàng trông như tiên tử không nhiễm khói trần.
Nhưng lời nàng nói lại khiến người ta lạnh sống lưng:
“Nếu nhi nữ ta thực sự có thể sai khiến yêu thú hù dọa các ngươi.
Ta đã bảo nó điều khiển lũ yêu thú ấy ăn sạch các ngươi rồi, cho yên tĩnh.”
Lời vừa dứt, bốn phía lặng như tờ.
"Bịch!"
Có người hai chân mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất, không ngừng cầu xin:
“Tiên tử tha mạng, tiên tử tha mạng!”
"Bịch! Bịch!"
Những người khác cũng lần lượt quỳ xuống cầu xin tha thứ.
Lý Kinh Tuyết khẽ nhíu mày:
“Ồn ào.”
Chỉ một chữ nhẹ như gió, nhưng giữa tiếng cầu xin râm ran lại vang rõ mồn một bên tai bọn họ.
Dân làng sợ chọc giận nàng, vội im bặt.
Tất cả dùng ánh mắt sợ hãi nhìn nàng.
Lý Kinh Tuyết vẫn giữ nụ cười nhạt, quét ánh mắt qua một lượt.
Ai bị nàng nhìn đều vội cúi đầu tránh ánh nhìn ấy.
Thấy vậy, nàng nói:
“Ồn c.h.ế.t đi được, cút hết.”
Lời vừa thốt, dân làng nhìn nhau, không ai dám động đậy.
Sợ rằng chỉ cần nhúc nhích sẽ bị nữ nhân đáng sợ trước mắt g.i.ế.c chết.
Lý Kinh Tuyết thấy bọn họ vẫn bất động, nụ cười trên mặt biến mất, chỉ thốt một chữ:
“Cút.”
A Thực cha thấy vậy, vội đỡ thê tử mình, lảo đảo bỏ đi.
Lý Kinh Tuyết đứng nguyên tại chỗ, dõi theo bọn họ rời xa.
Đến khi bóng dáng họ biến mất ở khúc rẽ của làng, nàng mới thu hồi ánh mắt.
A Chiêu đôi mắt sáng rỡ:
“A nương, người thật lợi hại.”
Lý Kinh Tuyết xoa đầu nhi nữ, nhanh bước vào căn nhà tranh rách nát.
A Chiêu nhìn bóng lưng vội vã ấy, trong lòng dấy lên một nỗi bất an:
“A nương! A nương!!”
Bước vào nhà tranh, thân hình Lý Kinh Tuyết loạng choạng, ngã quỵ xuống đất.
A Chiêu hoảng hốt chạy vào:
“A nương, người sao vậy?”
“A nương không sao, đừng lo… khụ..”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lý Kinh Tuyết trấn an nhi nữ, nhưng chưa dứt lời, cổ họng nghèn nghẹn, ho ra một ngụm m.á.u tươi.
Đồng tử A Chiêu co rút lại, giọng lạc đi gần như bật khóc:
“A nương, người đừng chết, đừng c.h.ế.t mà!”
“A nương không sao… khụ khụ...”
Lý Kinh Tuyết còn chưa nói hết lại phun thêm một ngụm máu.
Máu ấm b.ắ.n lên mu bàn tay A Chiêu, cô vội đưa tay lau mặt Lý Kinh Tuyết, giọng run rẩy:
“A nương…”
Tiểu Bạch lên tiếng:
“Đừng gọi nữa, mau để nàng nằm xuống nghỉ.”
A Chiêu sụt sịt, vội đỡ Lý Kinh Tuyết nằm xuống.
Gương mặt nàng nhợt nhạt, mang chút áy náy:
“A nương hơi mệt, muốn ngủ một lát.”
“Vâng, a nương ngủ đi, con sẽ tự chăm sóc mình.”
A Chiêu vội nói.
Lý Kinh Tuyết vẫn không yên tâm, dặn dò:
“Đừng ra làng, thấy bọn họ thì chạy xa, tránh xa bọn họ.”
“Dạ.”
A Chiêu gật đầu như gà mổ thóc.
Ánh mắt Lý Kinh Tuyết lại dừng ở Tiểu Bạch:
“Tiểu Bạch… khụ, làm phiền ngươi chăm sóc A Chiêu.”
“Ngủ đi.”
Tiểu Bạch không chỉnh cách nàng xưng hô, trong mắt mang chút bất lực.
Nó thật sự không hiểu đám người này nghĩ gì nữa.
Nghe Tiểu Bạch nói vậy, Lý Kinh Tuyết yên tâm hơn.
Nàng chậm rãi nhắm mắt, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ mê man.
A Chiêu ngồi bên cạnh, không nhúc nhích, mắt không rời nàng.
Một lúc sau, Tiểu Bạch thấy cô vẫn bất động, không nhịn được hỏi:
“Ngươi đang làm gì thế?”
“Sắc mặt a nương thật trắng.”
A Chiêu khẽ nói.
“Lúc ta vừa nhặt được a nương, sắc mặt người cũng trắng như vậy.”
Trắng đến đáng sợ.
Nghe vậy, Tiểu Bạch cũng liếc nhìn Lý Kinh Tuyết, quả nhiên rất nhợt nhạt.
Mười ngày trước, tiểu cô nương này nhặt được Lý Kinh Tuyết.
Cẩn thận chăm sóc, sắc thuốc nấu cháo, khó khăn lắm mới khiến sắc mặt nàng vơi bớt trắng bệch đi.
“Tiểu Bạch, ngươi biết a nương làm sao không?”
A Chiêu hỏi:
“Người không phải nói vết thương sắp khỏi rồi sao?
Sao… sao lại đột nhiên thổ huyết?”
“Vết thương của a nương ngươi rất nặng.
Nàng bị người ta mạnh tay móc bỏ nội đan.
Thêm vào đó căn cơ vốn đã tổn hại, thân thể luôn yếu nhược.
Lần này…”
Tiểu Bạch dừng một chút, nhìn cô bé sắp khóc, ngần ngừ rồi cuối cùng vẫn nói:
“Lần này đám dân làng khí thế hùng hổ, muốn đuổi hai ngươi đi.
A nương ngươi đã dùng chút linh lực ít ỏi trong cơ thể để hù dọa chúng.
Khiến bọn chúng sợ không dám động vào các ngươi.
Nhưng…
Nàng không còn nội đan, căn cơ tổn hại nhiều năm, linh lực vốn ít.
Theo lý mà nói nàng không thể sử dụng linh lực.
Nhưng nàng cưỡng ép dùng linh lực, khiến thương thế càng nặng hơn.”
A Chiêu muốn khóc, nhưng cố nhịn, mắt đỏ hoe hỏi Tiểu Bạch:
“Vậy… a nương sẽ c.h.ế.t sao?”
Tiểu Bạch:
“Tạm thời thì không.”
“Tạm thời?”
“Thương thế nàng quá nặng, có thể sống, nhưng sống không được bao lâu, nhiều nhất vài năm.”
“Ta… ta không muốn a nương chết.”
Giọt lệ trong suốt lăn dài nơi khóe mắt A Chiêu.
“Tiểu Bạch, ta không muốn a nương chết, hu hu…”
“Rồi rồi, đừng khóc, ta có cách.”
Tim Tiểu Bạch đau nhói, vội nói.
“C...cách gì?”
A Chiêu lau nước mắt loạn xạ.
“Chữa khỏi nàng.
A nương ngươi trở nên như vậy, chủ yếu vì căn cơ bị hủy đồng thời bị người ta móc nội đan.
Chỉ cần khôi phục căn cơ bị tổn hại nghiêm trọng kia, nàng sẽ có thể tu luyện lại, như thế có thể sống thật lâu.”