A Chiêu Nhặt Được Một Gia Đình

Chương 21: Hái thuốc cứu A Nương



“Là uống thuốc sao?

Ta với a nương vừa đi hái được rất nhiều thuốc về đấy.”

A Chiêu vừa nói, vừa đẩy hai cái giỏ một lớn, một nhỏ đến trước mặt Tiểu Bạch.

Rồi cô đổ đống thảo dược bên trong ra cho nó xem.

 

 

Tiểu Bạch liếc qua rồi nói:

“Chừng này chưa đủ, vẫn còn thiếu mấy vị nữa.”

 

 

“Vậy ta đi hái thêm.”

A Chiêu nói xong liền đứng dậy, chuẩn bị mang theo cái giỏ nhỏ của mình để vào rừng.

 

 

“Khoan đã, ta còn chưa nói hết, gấp gì chứ.”

Tiểu Bạch ngăn cô lại.

 

 

A Chiêu nhìn nó, đôi mắt hoe đỏ long lanh như sắp khóc.

Tiểu Bạch mới chậm rãi nói:

“Muốn khôi phục căn cơ đã tổn hại nghiêm trọng của a nương ngươi, cần phải có một loại đan dược tên là Tẩy Linh Đan.”

 

 

“Túy Linh Đan?”

 

 

“Là Tẩy Linh Đan.

Chỉ cần a nương ngươi ăn đan này, sẽ có cơ hội tái tạo căn cơ.

Mà căn cơ khôi phục thì nàng có thể lại bước lên con đường tu tiên.”

 

 

“Hay quá!

Vậy ta phải đi đâu để tìm Tẩy Linh Đan?”

A Chiêu vội hỏi.

 

 

Tiểu Bạch nói:

“Tẩy Linh Đan phải luyện ra.

Trước hết ngươi cần tìm đủ dược liệu để luyện.

Sau đó tìm một Luyện Đan Sư để luyện ra đan đó.”

 

 

A Chiêu chớp chớp mắt:

“Luyện… ra?”

 

 

Tiểu Bạch thoáng sững lại, nhìn cô bé ngây ngô trước mắt.

Nghĩ xem nên giải thích thế nào, rồi nói:

“Cũng giống như ngươi nấu ăn vậy.

Luyện thành đan dược thì chữa được bệnh, còn cơm canh thì làm no bụng.”

 

 

A Chiêu hiểu ra:

“Nếu giống nấu ăn, vậy ta cũng có thể luyện đan chứ?

Ta sẽ tự luyện Tẩy Linh Đan cho a nương.”

 

 

“Luyện đan không phải chuyện dễ dàng…”

Tiểu Bạch nói được nửa câu, lại bắt gặp ánh mắt đỏ hoe đầy mong chờ của cô bé.

Nó dừng lại một chút rồi đổi lời:

“Trước tiên, chúng ta cứ chuẩn bị đủ dược liệu luyện Tẩy Linh Đan đã.”

 

 

A Chiêu gật đầu thật mạnh:

“Ồ! Vậy bây giờ ta đi hái thuốc nhé.”

 

 

Tiểu Bạch:

“Không cần gấp, trời sắp tối rồi, nghỉ một đêm, mai đi.”

 

 

A Chiêu hơi không cam lòng, cô muốn mau chóng hái đủ thảo dược để a nương sớm khỏi bệnh.

Cô bé chẳng giỏi giấu, mọi suy nghĩ đều viết trên mặt.

 

 

Tiểu Bạch thấy được, nói:

“Bây giờ a nương ngươi cần có người chăm sóc.”

 

 

A Chiêu do dự, a nương cần người chăm, nhưng cũng cần Tẩy Linh Đan để tái tạo kinh mạch, vậy giờ cô nên làm sao?

 

 

Thấy vậy, Tiểu Bạch bồi thêm:

“Hơn nữa a nương ngươi biết luyện đan, đợi nàng tỉnh, ngươi có thể nhờ nàng dạy luyện.”

 

 

Nghe tới đây, mắt A Chiêu sáng lên:

“Vậy ta đợi a nương tỉnh rồi đi.”

 

 

Tiểu Bạch nghe thế thì thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng dỗ được cô.

Nó ngăn A Chiêu không phải không có lý do.

Bởi Lý Kinh Tuyết vừa mới dọa lui mấy tên dân làng quấy phá.

Lúc này mà để cô bé đi ra ngoài một mình, lỡ gặp nguy hiểm thì sao?

Cho nên, tạm thời cứ để cô ở lại căn nhà tranh rách nát này thì hơn.

 

 

A Chiêu đặt cái giỏ nhỏ xuống, xách xô nước ra bờ sông.

Cô nhúng khăn rồi lau sạch vết m.á.u trên mặt và cổ của Lý Kinh Tuyết đang hôn mê bất tỉnh.

Chiếc khăn màu xanh là xé từ vạt áo của Lý Kinh Tuyết.

 

 

Lau mặt cho a nương xong, cô lại nhìn vết thương, thấy có chỗ rách thêm.

Vội lấy cây Nguyệt Kiến Thảo mới hái nghiền nát, đắp vào thương tích mới lẫn cũ.

Xong xuôi, cô ngẩng đầu nhìn quanh, rồi lại cầm chổi a nương đan quét dọn một lượt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lại rửa sạch hết đồ đạc, khiến cả nhà sáng sủa hơn hẳn.

 

 

Tiểu Bạch: …

“Ngươi nghỉ chút đi.”

Cô bé này siêng đến mức nó nhìn còn thấy mệt.

 

 

A Chiêu nghe nó nói, liền nhìn Tiểu Bạch.

Con vật này mấy hôm nay chưa tắm rửa, bộ lông vốn trắng như tuyết đã ngả vàng.

Hôm nay còn bị Đại Bảo đám quỷ nhỏ vác lên đống lửa nướng qua, lông xém cháy, dính đầy tro bụi, nhìn bẩn thỉu hẳn.

 

 

Tiểu Bạch thấy cô nhìn chằm chằm mà không nói, trong lòng trỗi dậy dự cảm chẳng lành, lùi lại:

“Ngươi định làm gì?”

 

 

A Chiêu bước đến:

“Tiểu Bạch, ngươi nên tắm rồi.”

 

 

Đồng tử Tiểu Bạch co lại:

“Không, bản tọa không bẩn…

Ngươi buông ta ra!”

 

 

Tiểu Bạch giãy giụa nhưng sức cô bé quá mạnh.

Nó không thoát được, đành để A Chiêu lôi ra bờ sông bên nhà, kỳ cọ vài lần.

 

 

Khi cô tắm rửa sạch cho nó xong, mặt trời đã ngả về tây.

Tiểu Bạch vẫy mạnh người khiến A Chiêu ướt sũng.

Một người một thú, ướt nhẹp, bực bội, lặng lẽ leo lên bờ, một trước một sau quay về căn nhà rách nát.

 

 

Bất chợt, Tiểu Bạch đi trước dừng lại, nhe răng cảnh giác nhìn về phía trước nhà.

A Chiêu hơi ngạc nhiên, định hỏi thì một giọng quen thuộc vang lên:

“A Chiêu.”

 

 

Nghe thấy tiếng này, cô khựng lại, ngẩng đầu nhìn:

“Bá phụ?”

 

 

Người đến là bá phụ của A Chiêu, cũng là cha của Đại Bảo.

Ông ta nở nụ cười lấy lòng, nói với cô bé:

“A Chiêu, con với a nương chắc không có gì ăn, đây… cho con này…”

 

 

Vừa nói, ông ta vừa đưa túi gạo trên tay ra trước mặt.

A Chiêu cảnh giác lùi lại hai bước.

 

 

Cha Đại Bảo da ngăm, mặt mũi trông thật thà chất phác.

Trước đây khi gia gia A Chiêu còn sống, ông ta cũng từng đối xử tốt với cô.

Nhưng từ khi gia gia mất, ông ta đổi tính, thường xuyên đánh mắng A Chiêu.

 

 

Tay ông ta khựng lại giữa không trung, cười gượng, đặt túi xuống đất:

“Cái này cho con, có ít gạo, với mấy quả trứng.”

 

 

Tiểu Bạch lầm bầm:

“Vô sự bất đăng tam bảo điện, hắn đến làm gì?”

 

 

A Chiêu cũng muốn biết:

“Bá, con không cần đồ của bá.”

 

 

“Sao lại không nhận?

Bá cho cháu mà, cứ nhận đi.”

Cha Đại Bảo nghe vậy liền cuống, muốn tiến lại gần.

Nhưng bước ra một bước lại như sợ cái gì đó, rồi dừng lại.

 

 

Trên mặt ông ta hiện nét cầu khẩn:

“Con cứ nhận đi, rồi nói với a nương con, xem bà ấy có thể để bá mẫu con nói chuyện lại không?

Trước kia chúng ta đối xử với con không tốt.

Cũng không quản được Đại Bảo, để nó bắt nạt con, là lỗi của chúng ta.

Nhưng bá mẫu con không phải người xấu, chỉ là miệng d.a.o lòng đậu phụ.

Bà ấy… bà ấy không xấu.

A nương con là tiên nhân, liệu có thể đừng chấp nhặt bá mẫu con, hoặc…

Hoặc để a nương con thi pháp lên người bá cũng được.

Bá mẫu con tính khí nóng nảy, từ hôm về nhà cứ câm lặng.

Bà ấy khóc mãi, hai nhi tử Đại Bảo, Nhị Bảo cũng khóc theo.

Để bá chịu thay cũng được, được không?”

 

 

Cha Đại Bảo nói năng lộn xộn, câu được câu không.

 

 

Nhưng A Chiêu đại khái hiểu rồi.

Cô không nói gì, nhìn kỹ bá phụ mình, mới phát hiện chân ông ta cứ run run, như rất sợ hãi.

 

 

A Chiêu hỏi: “Bá… đang sợ?”

 

 

Cha Đại Bảo không ngờ cô hỏi vậy, gượng cười:

“Sợ, tất nhiên là sợ.”

 

 

Nói rồi, ông ta không nhịn được liếc nhìn vết nứt kinh khủng trên mặt đất bên cạnh:

“Nhưng ta là trụ cột gia đình, là phu quân của bá mẫu con.

Cũng là cha của hai nhi tử Đại Bảo, Nhị Bảo, làm nam nhân thì phải bảo vệ ba người họ.”