A Chiêu Nhặt Được Một Gia Đình

Chương 22: A Nương Tỉnh Lại Rồi!!



“Trong nhà còn lại từng này trứng, ta mang qua cả rồi.

A Chiêu, nể mặt chỗ trứng này với gia gia con.

Con có thể để nương con giải cái yêu…

À không, tiên thuật kia không?

Hoặc chuyển sang cho ta cũng được.”

 

 

Tiểu Bạch bất ngờ liếc nam nhân trước mặt thêm mấy lần, tặc lưỡi:

“Tên này cũng tạm được, làm trượng phu, làm cha cũng xem như có trách nhiệm.”

 

 

A Chiêu nghe nó nói, ngẩn ra một chút:

Cha?

 

 

Cha Đại Bảo thấy cô bé không lên tiếng, theo bản năng bước lên hai bước:

“A Chiêu…”

 

 

A Chiêu hoàn hồn, cảnh giác lùi lại hai bước, cha Đại Bảo thấy vậy thì dừng bước, ngượng ngùng.

A Chiêu nhìn ông, nói:

“Đợi một lát, con đi hỏi a nương đã.”

 

 

Cha Đại Bảo nghe vậy, trên mặt lộ vẻ mừng rỡ:

“Được, vậy làm phiền con đi hỏi… tiên tử.”

 

 

A Chiêu bảo ông tránh xa căn nhà tranh cũ nát kia.

Cha Đại Bảo sợ chọc giận Lý Kinh Tuyết, sợ nàng dùng pháp thuật khiến ông cũng không nói nổi.

A Chiêu thấy ông tránh xa rồi mới vào nhà, cô đến bên a nương, nhìn một lúc, xác định còn thở mới thở phào nhẹ nhõm.

 

 

Tiểu Bạch hỏi cô:

“Ngươi định làm gì?”

 

 

A Chiêu không trả lời ngay, mà hỏi lại:

“A nương đã dùng pháp thuật gì với bá mẫu?”

 

 

“Thuật cấm ngôn.”

Tiểu Bạch đáp:

“Thường người tu chân không muốn nghe kẻ bị khống chế nói nữa sẽ dùng loại này.”

Nói đến đây, Tiểu Bạch lẩm bẩm:

“Bá mẫu ngươi cũng đáng đời, mắng khó nghe quá mà.”

 

 

“Nhưng…”

Tiểu Bạch chợt nghĩ ra:

“Linh lực a nương ngươi không nhiều, bá mẫu ngươi mai là nói lại được thôi.”

 

 

A Chiêu nghe xong, mắt đảo một vòng:

“Ta có cách rồi.”

 

 

Cô ở trong nhà một lúc rồi mới ra ngoài.

Cha Đại Bảo thấy cô ra, mắt sáng lên, hai tay không yên xoa vào nhau, hỏi:

“A Chiêu, tiên tử nói sao?”

 

 

A Chiêu nhìn chằm chằm ông, đến khi ông đứng ngồi không yên mới nói:

“Con gà mái đó không phải con ăn trộm.”

 

 

Cha Đại Bảo sượng mặt:

“Hôm qua ta biết rồi, là Đại Bảo với A Thực tụi nó lén nướng ăn.”

Hôm qua đám nhỏ Đại Bảo lại muốn trộm gà, bị ông bắt gặp tại trận.

 

 

“…Vậy bá sẽ nói rõ với người khác là con không ăn trộm con gà đó chứ?”

A Chiêu ngập ngừng hỏi.

 

 

“…”

A Chiêu thấy ông không nói cũng không để tâm:

“A nương con nói.

Chỉ cần bá bây giờ về nói rõ với dân làng rằng con không ăn trộm gà, không phải sao chổi khắc tinh.

A nương con cũng không phải yêu nữ, người tin càng nhiều, bá mẫu càng sớm nói được.”

 

 

“Được, ta lập tức đi nói rõ với họ, A Chiêu, cảm ơn con.”

Cha Đại Bảo cảm ơn rối rít rồi rời đi.

 

 

Ông không nghi ngờ lời A Chiêu.

Thời gian qua, ông chỉ nhìn thấy bóng dáng Lý Kinh Tuyết từ xa.

Hôm nay cùng dân làng khác vào núi săn, về thì nghe dân làng bàn tán sợ hãi, rồi thấy nương tử không nói được.

 

 

Thật ra, sau đó ông đã từng đến đây một lần.

Nhưng chưa kịp đến gần thì thấy khe nứt đen kịt như muốn nuốt người, sợ đến rùng mình.

Cơn giận tan biến, chỉ còn nỗi sợ vô tận.

 

 

Quá sợ hãi, ông vội về nhà lấy gạo ngon cùng năm sáu quả trứng mang đến.

Cầu xin tiên nhân a nương của A Chiêu tha thứ.

Nhưng ông sợ tiên tử kia nên không dám vào, may gặp A Chiêu về.

 

 

A Chiêu nhìn bóng lưng ông, nghĩ đến bá mẫu đanh đá, Đại Bảo đáng ghét.

Trong mắt lóe lên tia hâm mộ:

Bá phụ rõ ràng sợ đến thế mà vẫn muốn bảo vệ bá mẫu và Đại Bảo.

 

 

Tiểu Bạch khen A Chiêu có đầu óc, cách dùng hay:

Không nói rõ thời gian giải pháp thuật, lại có thể răn đe dân làng, rất tốt.

 

 

A Chiêu cúi đầu:

“Ta không muốn a nương lại nôn m.á.u nữa.”

Nếu đám người kia không sợ A nương, chắc chắn sẽ tìm đến gây chuyện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

 

A Chiêu nói xong hơi chùng xuống:

“Ta tưởng có a nương là đủ rồi.”

 

 

Tiểu Bạch:

“Hử?”

 

 

A Chiêu:

“Nhưng có vẻ có thêm a cha thì tốt hơn.”

 

 

Nếu cô có a cha, vậy a cha có phải sẽ giống bá phụ, bảo vệ cô, bảo vệ a nương, che chở cho hai người?

Như thế, a nương sẽ không nôn m.á.u mà hôn mê.

Vốn hài lòng vì có a nương, giờ A Chiêu lại khát khao có một a cha.

 

 

A Chiêu:

“Tiểu Bạch, a cha ta khi nào mới xuất hiện?”

 

 

Tiểu Bạch: …

Ta làm sao biết.

 

 

A Chiêu không nghe nó trả lời, nhìn gương mặt trắng bệch của A nương, mím môi.

Giá mà có a cha thì tốt.

Như vậy, sau này có ai bắt nạt cô và a nương, a cha sẽ như bá phụ bảo vệ bá mẫu và Đại Bảo, bảo vệ hai mẫu tử cô.

 

 

Đêm đó, A Chiêu ngủ không yên.

Thỉnh thoảng cô dậy sờ xem a nương còn thở không mới yên tâm nằm xuống.

Mãi đến lúc trời phía đông sáng xám mờ, cô mới ngủ say.

 

 

Lý Kinh Tuyết tỉnh dậy, thấy nhi nữ nằm nghiêng bên cạnh, người co quắp, một tay nắm chặt áo nàng, lông mày nhíu chặt.

Lý Kinh Tuyết ngồi dậy, khẽ vuốt đầu con.

 

 

A Chiêu vô thức dụi đầu vào lòng bàn tay nàng, khe khẽ gọi:

“A nương~”

 

 

Lý Kinh Tuyết nghe tiếng a nương ấy, lòng mềm nhũn, đây là nhi nữ nàng.

 

 

“Haa~”

Bên cạnh Tiểu Bạch tỉnh dậy, ngáp dài, thấy Lý Kinh Tuyết ngồi cạnh A Chiêu, cúi đầu vuốt tóc cô.

 

 

Tiểu Bạch có chút ngượng ngùng hỏi:

“Ngươi ổn chứ?”

 

 

Vết thương của Lý Kinh Tuyết âm ỉ đau.

Nhưng nàng quen chịu đựng, che miệng khẽ ho hai tiếng:

“Không sao.”

 

 

Nghe vậy, Tiểu Bạch yên tâm hơn, duỗi người.

Nó nhìn A Chiêu rồi nói với Lý Kinh Tuyết:

“Con bé này cuối cùng cũng ngủ say rồi, đêm qua lo cho ngươi, gần như không ngủ.”

 

 

“Là ta khiến nó lo lắng.”

Lý Kinh Tuyết khẽ nói.

Tiểu Bạch nhìn nàng, muốn nói rồi thôi.

 

 

Lý Kinh Tuyết:

“Sao vậy?”

 

 

“Xin lỗi.”

Tiểu Bạch nói lời xin lỗi.

“Nếu ta không hù dọa đám trẻ kia bất tỉnh thì đã không gây ra chuyện.”

 

 

Lý Kinh Tuyết nghe vậy, lộ vẻ bất ngờ, rồi lắc đầu:

“Đó không phải lỗi của ngươi.”

 

 

Tiểu Bạch ngẩn người, chỉ nghe nàng nói tiếp:

“Người khác ức h.i.ế.p ngươi, ngươi tất nhiên phải phản kháng.

Nếu không, kẻ bắt nạt chỉ càng quá quắt.

Ngươi phản kháng là đúng.”

 

 

Tiểu Bạch cảm động, khịt mũi:

“Nhưng chúng ta đã trở mặt với dân làng.”

 

 

“Trở mặt thì trở mặt, nơi này vốn không thích hợp cho A Chiêu lớn lên.

Ta định đợi thương tích lành rồi sẽ mang A Chiêu rời khỏi nơi này.”

Lý Kinh Tuyết nói ra dự định của mình.

 

 

Tiểu Bạch ngạc nhiên:

“Rời đi?”

Trong Thiên Bích gì mà chẳng có, sao phải rời đi?

 

 

Đúng vậy.”

Lý Kinh Tuyết không biết nó nghĩ gì, trầm ngâm:

“Tuy căn cơ ta đã phế, nội đan cũng không còn.

Nhưng ta biết y thuật, sau này có thể dựa vào chữa bệnh kiếm tiền nuôi gia đình.

Cố gắng để hai ngươi bữa nào cũng có thịt ăn.”

 

 

Tiểu Bạch: Hả?

Nó sực nhớ ra gì đó, vỗ đầu:

“Ta quên nói cho ngươi, căn cơ bị thương kia còn cứu được.”