Nghe vậy, Lý Kinh Tuyết sững người, khóe môi khẽ giật, cứng ngắc nặn ra một nụ cười:
“Cảm ơn ngươi chịu khó dỗ ta vui.”
Nàng vốn là một đan tu, tinh thông y thuật, tự nhiên hiểu rõ tình trạng của mình:
Căn cơ bị hủy, nội đan bị móc, làm sao còn cứu được nữa?
Huống hồ, linh lực ít ỏi còn sót lại trong người nàng cũng đã dùng hết vào ngày hôm qua.
Giờ đây, nàng đã hoàn toàn trở thành một phế nhân, còn chẳng bằng người thường.
“Ta không dỗ ngươi đâu.
Ngươi là đan tu, ngươi đã từng nghe nói về Tẩy Linh Đan chưa?”
Tiểu Bạch nhìn nàng nói:
“Chỉ cần chúng ta luyện ra được Tẩy Linh Đan, căn cơ của ngươi có thể khôi phục như xưa, thậm chí còn mạnh hơn cả trước.”
“Tẩy Linh Đan...”
Lý Kinh Tuyết lẩm nhẩm ba chữ ấy, khóe môi hiện lên một nụ cười khổ:
“Dĩ nhiên ta biết Tẩy Linh Đan, nhưng đan phương của nó đã thất truyền từ thời thượng cổ rồi.”
Năm xưa, sau khi căn cơ bị tổn hại, không thể tiếp tục cầm kiếm, nàng từ kiếm tu chuyển sang đan tu.
Trở thành đan tu rồi, nàng cũng chưa từng từ bỏ ý định chữa trị căn cơ của mình.
Các sư huynh, sư tỷ ở Bách Thảo Cốc cũng đối xử rất tốt với nàng.
Nghĩ đủ mọi cách cứu chữa, nhưng tiếc là không có tác dụng.
Một ngày nọ, Lý Kinh Tuyết vô tình tìm thấy một cuốn sổ tay đã ngả vàng nằm khuất trong góc tàng thư các của sư môn.
Đó là bút ký của một tu sĩ vô danh thời thượng cổ để lại.
Trong đó ghi chép những điều vị tu sĩ ấy từng thấy và nghe trong lúc chu du khắp tu chân giới.
Trong số ấy, có nhắc đến một loại đan dược tên gọi Tẩy Linh Đan.
Có thể tái tạo căn cơ cho những người đã bị tổn hại căn cơ.
Tim Lý Kinh Tuyết đập dồn dập, lập tức đi tìm sư phụ.
Sư phụ nghe xong chỉ thở dài:
“Đúng là thời thượng cổ có Tẩy Linh Đan, nó có thể tái tạo căn cơ.
Nhưng đan phương của nó đã thất truyền từ lâu.
Nếu như còn, thì khi ngươi bị tổn thương căn cơ năm đó, vi sư đã sớm luyện ra cho ngươi rồi.”
Khi ấy, nàng mang theo hy vọng vô tận tìm đến sư phụ.
Nhưng kết quả lại chỉ thấy hy vọng vỡ nát.
Từ lần đó, nàng không còn nuôi mơ tưởng khôi phục căn cơ nữa.
“Thất truyền gì chứ, ta biết đan phương của Tẩy Linh Đan mà.”
Giọng của Tiểu Bạch kéo Lý Kinh Tuyết đang chìm trong hồi ức trở về.
Lý Kinh Tuyết kinh ngạc nhìn nó, tim hẫng một nhịp, nghi ngờ mình nghe nhầm:
“Ngươi… nói gì?”
“Ta nói, ta biết đan phương của Tẩy Linh Đan.”
Tiểu Bạch lặp lại.
Lý Kinh Tuyết ngây người:
“Thật… thật sao?”
Nàng không dám tin.
Tiểu Bạch nghe ra nghi ngờ trong giọng nàng, lập tức dựng lông:
“Tất nhiên là thật!
Bản tọa đường đường là thần thú, sao lại lừa ngươi được chứ?
Ngươi không tin thì ta nói đan phương ra ngay bây giờ cho ngươi nghe.”
Nói rồi, Tiểu Bạch lách chách đọc ra đan phương mà nó biết.
Lý Kinh Tuyết đầu óc mơ màng, nhưng vẫn vô thức ghi nhớ từng lời nó nói.
Tiểu Bạch đọc xong, thấy Lý Kinh Tuyết dường như vẫn chưa hoàn hồn, liền hỏi:
“Ngươi nhớ chưa?”
Lý Kinh Tuyết khẽ gật:
“Nhớ rồi.”
Tiểu Bạch hừ một tiếng:
“Thật nhớ rồi? Vậy ta kiểm tra ngươi, đọc lại một lần đi.”
Lý Kinh Tuyết: …
Tiểu Bạch ngẩng cằm:
“Ngươi không đọc, tức là chưa nhớ kỹ?
Có cần ta đọc lại lần nữa không?”
“Không cần, ta thật sự nhớ rồi.”
Lý Kinh Tuyết vừa nói vừa hồi tưởng, giọng hơi run đọc lại đan phương:
“Nguyệt Kiến Thảo, băng vạn năm ở Cực Địa, Địa Tâm Diễm Hỏa, Vô Căn Thủy…”
Nàng đọc hết dược liệu và quy trình chế luyện Tẩy Linh Đan.
Đọc đến cuối, tầm nhìn nàng đã trở nên nhòe đi.
Tiểu Bạch luống cuống nhìn nàng:
“Ngươi… ngươi khóc à?
Đừng khóc mà.”
Chết rồi, A Chiêu coi trọng a nương như vậy.
Nếu để cô biết nó làm a nương của cô khóc, chẳng phải sẽ lột da nó mất sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lý Kinh Tuyết vội lau nước mắt.
Thật ra nàng vốn không phải người hay khóc.
Năm đó căn cơ bị hủy, nội đan bị móc, thậm chí bị kẻ gọi là đạo lữ phản bội, nhi tử chán ghét, nàng cũng chưa từng rơi lệ.
Nhưng dạo này không hiểu sao, nước mắt lại cứ dễ dàng rơi xuống như thế.
Có lẽ vì chuyện đã tuyệt vọng bấy lâu, nay bỗng lóe lên hy vọng.
Chỉ là…
Lý Kinh Tuyết hồi tưởng đan phương Tiểu Bạch vừa nói, khẽ thở dài:
“Dù có biết đan phương rồi, cũng chẳng làm được gì.”
Tiểu Bạch:
“Hả? Sao thế, ngươi không muốn tái tạo căn cơ nữa sao?”
“Muốn chứ, tất nhiên là muốn.
Nhưng băng vạn năm ở Cực Địa và Địa Tâm Diễm Hỏa đều phải ra ngoài mới tìm được.”
Lý Kinh Tuyết nói, ánh mắt vô thức nhìn ra vách trời cao vút ngoài cửa sổ.
Vách đá hiểm trở cao đến tận mây kia, bọn họ làm sao ra được.
“Thì đi thôi.”
Tiểu Bạch nói tỉnh bơ.
“???”
Tiểu Bạch nhìn ra suy nghĩ của nàng, liền nói:
“Trong vách trời có lối ra khỏi đáy vực.”
Lý Kinh Tuyết sững lại, khó tin hỏi:
“Thật sao?”
Vực Diệt Tiên này, dưới đáy vực lại có lối ra?
“Tất nhiên.
Bản tọa lừa ngươi làm gì.
Nhưng truyền thừa ký ức của bản tọa chỉ nói có lối ra ở trong vách trời.
Còn cụ thể ở đâu thì không rõ.
Ngươi muốn rời khỏi đây thì phải tự tìm.”
Lý Kinh Tuyết không nói gì.
Giờ đây, cả người nàng như đang trôi nổi giữa mộng cảnh.
Nàng vốn đã chuẩn bị tâm lý làm một phế nhân cả đời.
Ngờ đâu Tiểu Bạch lại bảo nó biết đan phương Tẩy Linh Đan đã thất truyền.
Nàng cũng đã chuẩn bị sống dưới đáy Vực Diệt Tiên cả đời, thì Tiểu Bạch lại nói có lối ra.
Nàng bắt đầu nghi ngờ, chẳng lẽ mình đang mơ?
Nếu là mơ… xin đừng tỉnh nữa.
“Ờ… a nương, Tiểu Bạch.”
A Chiêu đang ngủ nghe thấy tiếng người và tiếng thú, dụi mắt ngồi dậy.
“Hai người đang nói gì đó?”
Tiểu Bạch nghe thấy giọng cô, nhìn Lý Kinh Tuyết đôi mắt vẫn còn đỏ, cả người cứng đờ:
Xong rồi, tiêu đời nó rồi.
A Chiêu không nghe thấy trả lời, nghiêng đầu khó hiểu, rồi bắt gặp ánh mắt đỏ hoe của a nương, cô sững lại, vội hỏi:
“A nương, có phải vết thương đau không?
A Chiêu thổi cho nhé?
Thổi xong là hết đau liền~”
Hồi trước, mỗi khi cô vô ý ngã đau, gia gia cũng hay thổi cho, rồi đau đau bay mất.
Tiểu Bạch nghe xong thở phào, tốt rồi, không liên quan đến nó.
A Chiêu cúi xuống thổi lên vết thương của a nương, thổi xong còn nói bằng giọng sữa non:
“Thổi thổi, vết thương không đau nữa, đau đau sẽ tự bay đi~”
Xác định a nương không sao, A Chiêu mới yên tâm, ra bờ sông rửa mặt, rồi nhóm lửa nấu cơm.
Do chuyện hôm qua, vết thương của Lý Kinh Tuyết lại nặng thêm.
Nàng bị nhi nữ nghiêm mặt bắt phải nằm nghỉ, không được cử động.
Lý Kinh Tuyết thấy bất đắc dĩ mà cũng thấy ấm áp.
A Chiêu dùng gạo và trứng mà bá phụ cho hôm qua nấu cháo trứng.
Gạo được nấu nhuyễn mềm, khi sắp tắt lửa thì đập thêm mấy quả trứng đã đánh tan vào.
Trứng vừa chạm cháo nóng lập tức đông lại, tỏa ra mùi thơm ngào ngạt.
Lý Kinh Tuyết tựa vào tường nghỉ ngơi, ngửi thấy mùi trứng, có chút bất ngờ:
“Trứng ở đâu ra vậy?”
Tiểu Bạch kể lại chuyện hôm qua cha Đại Bảo tìm đến xin tha.
Nói xong còn cảm thán:
“A Chiêu lanh lợi lắm, làm việc rất cẩn thận, không để lộ chuyện ngươi ngất xỉu.”
Lý Kinh Tuyết không vì lời khen đó mà vui.
Một đứa trẻ ba tuổi mà làm việc cẩn thận như vậy, chứng tỏ trước đây đã chịu nhiều khổ cực.
Điều đó càng khiến nàng kiên định hơn:
Phải đối xử thật tốt với nhi nữ.