“A nương, Tiểu Bạch, cháo trứng gà xong rồi~”
Giọng nói vui vẻ của A Chiêu vang lên từ bên ngoài.
Ba người và thú bọn họ ăn ngon lành cháo trứng.
Cùng lúc đó, cha Đại Bảo dắt thê tử đi khắp thôn.
Gõ cửa từng nhà để giải thích rằng con gà mái đẻ trứng bị ăn trộm trước đây không phải do A Chiêu lấy trộm.
Thôn Thiên Bích không lớn, chỉ hơn sáu chục hộ dân.
Hầu hết mọi người đều biết chuyện xảy ra ngày hôm qua, vốn còn đang tránh xa nhà A Chiêu ở ven thôn.
Hôm nay lại thấy cha Đại Bảo đưa Xuân Hoa đi khắp nơi giải thích sự việc.
Mọi người liền đoán, có phải vị tiên cô kia đã nói gì đó không?
Có người thân quen với cha Đại Bảo liền hỏi lý do.
Cha Đại Bảo cười khổ:
“Con gà mái đó thực sự không phải A Chiêu lấy.
Tiên cô nói, chỉ cần chúng ta làm rõ chuyện này, thê tử ta mới có thể nói lại được.”
Mọi người lộ ra vẻ bừng tỉnh, lại có người hỏi:
“Vậy con gà đó là ai ăn trộm?”
Cha Đại Bảo do dự một chút, rồi cắn răng nói:
“Là Đại Bảo với A Thực lén nướng ăn mất rồi.”
Mọi người “ồ” lên một tiếng, ánh mắt nhìn Xuân Hoa trở nên khác lạ.
Hèn chi lại muốn đổ oan cho A Chiêu, hóa ra chính bảo bối của bà ta ăn trộm.
Có người nói:
“Tôi đã nói rồi mà, A Chiêu xưa nay ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Sao có thể làm chuyện trộm gà trộm chó kia được.”
“Đúng rồi, đúng rồi.”
“Cha Đại Bảo, sau này hai người phải dạy dỗ con cho tốt đó.”
Cha Đại Bảo:
“Đêm qua ta về đã đánh nó một trận rồi.”
Xuân Hoa nghe phu quân trò chuyện với mọi người.
Cảm thấy tất cả đều đang cười nhạo, khinh thường mình.
Trong mắt bà ta lóe lên sự oán hận.
Đồ c.h.ế.t tiệt A Chiêu, còn cả tiện nương nó nữa!
Lý Kinh Tuyết bị thương nặng, vừa ăn xong nghỉ ngơi một chút đã ngủ thiếp đi.
A Chiêu rất lo cho tình trạng của a nương.
Cô vốn định nhờ a nương dạy mình luyện đan.
Nhưng thấy dáng vẻ này của người thì không dám quấy rầy.
Tiểu Bạch biết được ý nghĩ của cô, ưỡn n.g.ự.c nói rằng nó có thể dạy cô luyện đan.
A Chiêu lập tức mắt sáng rỡ, năn nỉ nó dạy mình.
Sau khi Tiểu Bạch đồng ý, cô liền hỏi khi nào có thể bắt đầu luyện Tẩy Linh Đan.
Cô muốn nhanh chóng luyện ra để a nương mau khỏi.
Tiểu Bạch nói, bây giờ chưa đủ dược liệu để luyện Tẩy Linh Đan.
A Chiêu nghe xong, khuôn mặt nhỏ xịu xuống, lo lắng cho vết thương của nương.
Tiểu Bạch bèn bảo cô rằng:
Muốn vết thương của a nương mau lành thì không cần Tẩy Linh Đan.
Mà nên dùng Hồi Xuân Đan, loại này đúng bệnh hơn, còn giúp phục hồi nhanh hơn.
A Chiêu thấy rất có lý, thế là Tiểu Bạch bắt đầu dạy cô luyện Hồi Xuân Đan.
Nhưng…
“Nguyệt Kiến Thảo băm nhỏ, ừm, cho nước vào, nhóm lửa, nấu.”
Tiểu Bạch ngồi cạnh chỉ huy cô.
A Chiêu nhìn đám cỏ vụn trong cái nồi đất vỡ cùng thứ nước đã đổi màu, không khỏi nghi ngờ:
“Làm vậy thật sự ra được đan dược sao?”
“Đương nhiên, chỉ cần làm theo lời ta, chắc chắn được.”
A Chiêu vẫn nhìn nó đầy nghi hoặc, thấy vậy Tiểu Bạch không nói thêm nữa, hỏi thẳng:
“Vậy ngươi luyện hay không?”
A Chiêu dứt khoát:
“Luyện.”
Tiểu Bạch rất hài lòng với thái độ của cô, ngẩng cằm:
“Tốt, phải như vậy, với thái độ nghiêm túc của ngươi, cộng thêm bản tọa ta toàn năng.
Luyện ra Hồi Xuân Đan dễ như chơi.”
A Chiêu mắt sáng rực đồng ý:
“Ừm.”
Một người một thú đầy tự tin bắt đầu luyện đan.
Tiểu Bạch:
“Nào, nhóm lửa, lửa luyện đan phải đủ, thêm củi vào.”
A Chiêu:
“Dạ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Một lát sau.
Một mùi khét nồng nặc từ trong nồi đất vỡ bốc ra.
A Chiêu dừng tay:
“Ủa?”
Tiểu Bạch: “???”
A Chiêu:
“Tiểu Bạch, hình như cháy rồi.”
Tiểu Bạch:
“Dập lửa, dập lửa!”
Ào!
Ngọn lửa cháy rừng rực bị nước dội tắt.
A Chiêu và Tiểu Bạch nhìn nồi thuốc đen sì bên trong, mặt đối mặt không nói gì.
A Chiêu, ba tuổi.
Tiểu Bạch, tuy gần như biết tuốt, nhưng chỉ là lý thuyết.
Đây chính là nguyên nhân lớn nhất dẫn đến thất bại của hai người ấy.
Tiểu Bạch không ngờ thực hành lại khó vậy, trầm mặc một lúc rồi chân thành đề nghị:
“Hay là… bỏ đi?”
“Chỉ là ta chưa quen thôi, ta sẽ cố gắng không để cháy nữa.”
A Chiêu không chịu thua, nắm chặt nắm tay.
Tiểu Bạch:
“Không thì đợi a nương ngươi tỉnh, rồi hỏi nàng ấy?”
A Chiêu nghĩ nghĩ, gật đầu:
“Cũng được, nhưng…”
Giọng cô đổi hướng:
“Trước khi a nương tỉnh, ta muốn thử lại lần nữa.”
Cô không muốn làm nương thức giấc, chỉ mong người yên tâm dưỡng bệnh.
Tiểu Bạch nghe vậy cũng không nói gì thêm:
“Được, vậy ngươi thử lại lần nữa.”
Giờ nó đã hiểu, luyện đan nói thì dễ, làm thì khó.
Nó nghĩ tiểu cô nương này chắc cũng luyện không nổi đâu, nhưng sẽ không đánh gãy lòng tin của cô.
Hơn nữa, để cô có việc mà làm cũng tốt.
A Chiêu rửa sạch nồi cháy, nhìn đám Nguyệt Kiến Thảo và các dược liệu khác.
Rồi lại nhìn đống lửa vừa tắt, cô tự nhủ:
“Chắc là do lửa to quá.”
Trước đây lúc mới học nhóm lửa, cô nhét củi đầy bếp, khói bay mù mịt, bá mẫu mắng củi nhiều quá, không cháy nổi.
Sau đó lửa cháy rồi, bá mẫu lại bảo lửa lớn quá làm nồi cháy.
Suy nghĩ xong, A Chiêu tiếp tục luyện đan.
Cô lại băm nát dược liệu bằng Tiểu Hắc, đổ hết vào nồi đất, thêm nước nhóm lửa.
Lần này cô giảm củi, còn thỉnh thoảng khuấy đều để không cháy.
Đúng vậy, dùng Tiểu Hắc khuấy.
Tiểu Hắc dài hai thước, rất hợp tay A Chiêu.
Qua một lúc lâu, nửa nồi thuốc bắt đầu sôi, kêu “gù gù” bọt lên.
Không lâu sau, một mùi thuốc đắng lan ra.
A Chiêu hít hít, nhìn nồi thuốc sôi ùng ục, cô do dự, múc một thìa nhỏ, nếm thử chút nước thuốc đen đó.
Vừa chạm đầu lưỡi, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó ngay.
Đắng quá!
Mãi lâu sau vị đắng mới tan.
Cô nhìn nồi thuốc đắng ngắt, quay qua đẩy Tiểu Bạch đang ngủ:
“Tiểu Bạch, ngươi xem có phải thành rồi không?”
Tiểu Bạch bị cô đẩy tỉnh, ngáp một cái, lười nhác nói:
“Luyện đan đâu dễ, sao có thể nhanh vậy được…
Ể?”
Nói nửa chừng, nó dừng lại, nhìn nồi thuốc sôi sùng sục, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc.
Nó đưa móng chấm chút nước thuốc, l.i.ế.m thử, khuôn mặt lông lá cũng méo một cái.
Vị đắng tràn đầu lưỡi, nhưng sau đó một luồng linh khí ấm áp trôi xuống cổ họng, chảy vào kinh mạch.
Động tác l.i.ế.m dừng lại, đôi mắt thú đen láy mở to:
Ể?????????
Chỉ l.i.ế.m có chút xíu, hiệu quả tốt vậy sao?
“Tiểu Bạch?”
Cô gọi nó mấy tiếng, còn đưa tay quơ trước mặt.
Tiểu Bạch hoàn hồn, nhìn tiểu cô nương trước mắt đầy phức tạp, nói:
“Thành rồi.”
Nghe vậy, A Chiêu mặt đầy vui mừng:
“Thật sao?”
“Ừ, thật sự thành rồi.”
Tiểu Bạch gật đầu, cô không chỉ luyện thành, mà dược hiệu còn cực kỳ tốt.